Ngôn Thanh Nhiên bây giờ đang thành thật ngồi ở ghế trên nghe ông ngoại thao thao bất tuyệt.
"Nhiên nhi a, ngươi có biết hay không, ông ngoại đã đến cái tuổi này rồi, cũng đã gần đất xa trời, khớp xương đã không còn khỏe nữa..." Dương lão gia tử nói nói còn tự vỗ vỗ ngực chính mình, kỹ thuật diễn của hắn quả là hô trương, bốn cái huynh đệ ngồi kế bên đất đắc dĩ nhìn ông ngoại của mình diễn tuồng.
Ngôn Thanh Nhiên làm sao không biết ông ngoại của mình diễn kịch được? Với những kinh nghiệm diễn xuất của cô thì nhìn một cái liền biết, nhưng mà nhìn đến lão gia tử có chút đắc ý cười, cô liền nhịn xuống không đi vạch trần "Ông ngoại, ngài thân thể rất tốt, đừng nói mò." Ngôn Thanh Nhiên bất đắc dĩ mở miệng, trong giọng nói tràn ngập cảm giác để người ta kính nể.
Lão gia tử bị hù, ánh mắt né tránh, miệng nhỏ giọng bĩu môi lải nhải "Còn không phải bởi vì ngươi không chịu ký bản chuyển nhượng hả, bằng không ta cần diễn như vậy sao! Hừ!" Lão gia tử âm thanh tuy rằng nhỏ, nhưng mà thính lực của Ngôn Thanh Nhiên thực tốt cho nên nghe rất rõ ràng.
Khóe miệng co quắp, lão gia tử này thật là!
"Đệ đệ, ngươi nghe gia gia nói, đem cái này ký đi." Dương Cảnh Duyên mở miệng nói, không có biện pháp a, bằng không lão gia tử chắc chắn sẽ chỉnh chết bọn hắn.
Hơn nữa hắn cũng muốn đệ đệ ký bản chuyển nhượng, huynh đệ bọn họ mấy người đều phi thường tán thành Ngôn Thanh Nhiên ký tên.
"Đúng, Nhiên đệ ngươi mau ký."
"Tiểu Nhiên, ký đi."
"Tiểu Nhiên, nghe các ca ca, ký."
"Ký" một tiếng lãnh khốc ngắn gọn xuất phát từ lão đại Dương Cảnh Huyên, không thể không nói lão đại vừa mở miệng trong nháy mắt nhượng cái không khí liền im ắng, Dương Cảnh Duyên càng khoa trương chà chà cánh tay trợn trắng mắt.
Ngôn Thanh Nhiên xoa xoa trán, ông ngoại còn có các cậu, các ca ca một đám đều muốn cô ký cái bản nhượng quyền này, cô thật sự không muốn ký.
Nay đột nhiên cả một nhà cầm một phần văn kiện ra, thái độ còn cực kì ôn nhu kêu cô phải ký tên, Ngôn Thanh Nhiên tò mò nên cầm lên xem một chút, trong nháy mắt kinh ngạc.
Đó là nhượng lại 5% cổ phần công ty, tập đoàn Dương thị, Dương lão gia tử đã ký xong đại danh, chỉ còn chờ Ngôn Thanh Nhiên đến ký tên nữa mà thôi.
Dương thị tập đoàn phi thường lớn, nó liên quan đến rất nhiều sản nghiệp, là Dương gia lúc ban đầu sáng tạo công ty, trải qua hơn bảy mươi tám mươi năm niên đại.
Thời điểm ban đầu để thành lập nên một cái tập đoàn thật không dễ dàng, Dương gia đã tận dụng chính thế mạnh của mình mà sáng lập nên công ty này, công ty có thể được xem là tất cả tâm huyết của Dương gia.
Thời điểm Dương Y xuất giá, Dương lão gia tử liền đưa cho nàng 3% cổ phần công ty, trong tay vẫn nắm giữ nguyên bản 5% thì tổng lại là có 8%.Thời điểm Ngôn Thanh Nhiên được sinh ra lão gia tử đã nghĩ đến sẽ nhượng lại khối tài sản này cho cháu trai, chỉ là khi đó Ngôn Thanh Nhiên còn quá nhỏ nên vấn đề này không thành.
Khoảnh khắc Ngôn Thanh Nhiên ra đời chỉ có Dương Trung Quốc tới thăm, khi đó Dương Trung Quốc rất đắc ý, hắn vừa nhìn một cái liền ưng ý cháu trai này, sau đó ôm Ngôn Thanh Nhiên vài ngày cũng không chịu buông tay, nếu không phải vì công ty có việc gấp cần giải quyết thì không biết khi nào hắn mới chịu tha cho Ngôn Thanh Nhiên.
Sau này khi Ngôn Thanh Nhiên đã được vài tuổi thì liền chiếm trọn tình yêu thương của toàn người Dương gia, khiến bọn họ đều gấp bội cưng chiều Ngôn Thanh Nhiên.
Lão gia tử đã chuẩn bị bản chuyển nhượng này đã mười sáu năm, từ khoảnh khắc Ngôn Thanh Nhiên sinh ra đã được định ước sẵn, chỉ chờ đến khi Ngôn Thanh Nhiên đủ tuổi sẽ đến ký tên.
Hiện tại Ngôn Thanh Nhiên đã mười sáu tuổi, cũng hiểu chuyện không ít, có năng lực có thể tiếp nhận cái cổ phần này.
Lão gia tử vừa nghĩ đến hai mẹ con Ngôn Thanh Nhiên sống nương tựa lẫn nhau mà lòng chua xót, tiếc cho con rể của hắn mất quá sớm, lại còn bị người nhà bên kia ăn tươi nuốt sống.
Con gái của hắn sủng trong tay nhiều năm như vậy mà khi lớn lên phải cực khổ một mình nuôi hài tử còn có kinh doanh công ty liền đau lòng một trận, hài tử cũng đã lớn lên, hắn thì cũng già rồi.
Những việc có thể giúp cũng đã giúp rồi, chỉ có như vậy âm thầm làm chổ dựa cho hai người bọn họ, chỉ hy vọng con gái của mình cùng cháu trai có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Ngôn Thanh Nhiên nhìn đến ông ngoại mơ hồ muốn khóc, trong lòng đều mềm nhũn ra, vươn tay ôm lão nhân bi thương này "Ông ngoại, ta sẽ ký" Ngôn Thanh Nhiên thật là không có biện pháp, bởi vì ngoại trừ ông ngoại còn có các ca ca đang dùng ánh mắt chờ đợi nhìn cô, thật sự không đành lòng cự tuyệt, chậm rãi ký xuống tên của mình, chữ viết của Ngôn Thanh Nhiên khiến lão gia tử tán thưởng một tiếng hảo, cháu trai viết chữ thật có phong cách quý phái.
Lão gia tử thực thoả mãn vỗ vỗ bả vai Ngôn Thanh Nhiên, "Thanh Nhiên, buổi tối ngươi với mấy ca ca sẽ đi tham gia một bữa tiệc tụ hội" Lão gia tử cũng bởi vì lo cho tiền