Thiên Mộc nghe từng tiếng an ủi của hắn thì lòng cảm thấy rất vui nhưng nước mắt hắn lại không ngừng mà khóc to lớn , nói :
- " Chú không sai ! Là cháu mới là người sai ! Cháu không đi đến nói đó !"
- " Chú giận cháu là đúng !"
Nghe câu nói xin lỗi của cậu lòng hắn cảm thấy càng có lỗi hơn , hắn ôm cậu vào lòng nói :
- " Không ! Anh mới là người có lỗi ! Em đừng khóc nữa bảo bối ! Em mà khóc tim anh cảm thấy rất đau !"
Nghe vậy Thiên Mộc liền cố gắng nín khóc dựa vào vai hắn , cậu cảm thấy lòng mình rất ấm áp.
Vì khóc quá nhiều nên Thiên Mộc đã ngủ quên trên vai hắn từ lúc nào , hắn thấy cậu đã ngủ liền bế cậu về phía phòng ngủ của hắn đặt cậu lên giường trên đường đưa cậu đến hắn rất nhẹ nhàng như sợ cậu sẽ vỡ.
Doãn Thần ngồi một bên giường ánh mắt đầy dịu dàng ấm áp nhìn cậu nói :
- " Hình như anh thật sự yêu em thật rồi ! Vì vậy! em chỉ! có thể thuộc về một mình Doãn Thần này thôi !"
- " Nên nếu em giám yêu người khác! anh chỉ có thể chặt đi đôi cánh của em và giam cầm em! mãi mãi bên tôi! "
Nhưng hắn đột nhiên lại cười đêu ánh mắt dịu dàng đó lại thay bằng một ánh mắt lạnh lùng như băng trôi sắc bén như lưỡi dao hai lưỡi như muốn giết người , hắn nói tiếp :
- Còn nếu ai giám bắt em đi dù nam! hay! là nữ đều! phải! CHẾT !"
Buổi tối , tại nhà riêng của Âu Dương Doãn Thần
Trong căn phòng ngủ một thiếu niên trong trang phục học sinh nằm ngủ trên giường dù chỉ phản chiếu bằng một ánh sáng lấp ló mờ ảo nhưng vẻ đẹp của cậu lại không thể nào có thể dấu được.
Đột nhiên người trên giường lại thức dậy cậu lấy tay xoa lên mặt bước chầm chậm ra khỏi giường , nghĩ :
" Sao mình lại ngủ ở trên giường ! Không phải mình không kiểm soát được tâm trạng mà khóc sao ! "
Ộc! ộc! ộc
Nghe tiếng trống bụng kêu cậu chỉ biết xoa bụng kêu ,nói :
- " Thôi kệ !