Biệt thự riêng của Âu Dương Doãn Thần .
Doãn Thần vác cậu trên vai mặc kệ cho cậu đang cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng không được ,
- " Anh mau thả em ra mauuuu ...!"
Mặc cho cậu la hét Âu Dương Doãn Thần vẫn không không chịu thả cậu ra mà vác cậu trên vai rồi tiến vào phòng của mình .
Anh thả cậu xuống giường rồi tiến lại khoá trái cửa .
Bây giờ Thiên Mộc vẫn không hiểu chuyện gì nhưng trái tim cậu lại mất bảo rằng trốn...phải trốn !"
Nhanh lúc anh đang lơ là cậu liền bật ra khỏi giường tiến về phía cửa , nhưng chỉ một chút một chút nữa thôi thì Thiên Mộc có thể mở cửa thoát ra ngoài được rồi nhưng điều đó đã không thể vì cậu chưa kịp chạm vào cửa thì đã bị một lực kéo từ sau ôm vào eo cậu kéo cậu về phía sau , không ngừng thì thầm vào tai cậu ,
- " Em định chạy đi đâu...bảo bối !"
Âu Dương Doãn Thần kéo người của cậu về phía mình rồi vất cậu lên giường một lần nữa mặc cho cậu phản kháng ,
- " Không...!không muốn...!không muốn đâu...tha...tha cho em đi mà...!!"
Anh nghe vậy nhiếp miệng cười khẩy ,
- " Em giám quyến rũ người đàn ông khác trước mặt tôi mà bắt tôi tha cho em sao...!!"
- " Em muốn anh làm gì anh đều có thể ra tay giúp đỡ em nhưng...!CHÍNH EM chính em là người không coi tôi là người thân của em...Vậy em coi tôi là cái gì chứ !"
Mạc Thiên Mộc nghe vậy liền không biết nói gì vì cậu thật sự...!thật sự không thể nói thân phận của mình ra lúc này được nếu cậu nói cậu không phải là Thiên Mộc mà là người chị song sinh của em ấy hay nói cách khác cậu là người chết được.
Nếu nói ra chưa chắc anh ấy đã tin cậu có khi lại vì thân phận này của cậu mà lợi dụng không yêu cậu thật lòng thì cậu phải làm sao .
Bây giờ cậu chỉ biết khóc và khóc mà thôi , cậu biết tại sao mình lại khóc cũng không biết vì điều gì mà cậu phải rơi nước mắt hay cậu đã bị chính lời nói này tổn thương .
Đúng ! Trước đây cậu chỉ coi anh chỉ là một người chú bình thường một người đàn ông lạnh lùng đầy tàn độc và máu lạnh vô tình nhưng hình như không biết từ bao giờ cậu dần dần tiếp xúc và không biết cậu đã...đã yêu người này mất rồi .
Âu Dương Doãn Thần nhìn thấy cậu khóc cũng không biết phải làm sao vì từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng dỗ ai cả làm sao anh biết được .
Nhưng khi thấy cậu rơi nước mắt vì lời nói của mình mà tim anh đau lắm ! Rõ ràng anh vì cậu mà làm tất cả nhưng cậu lại chưa từng cảm nhận được điều đó .
Âu Dương Doãn Thần tiến lại gần cậu lau từng giọt nước mắt của cậu đi ,
- " Đừng khóc...!tất cả là lỗi của anh cả...em đừng...đừng khóc ...em !"
Thiên Mộc được anh dỗ dành liền cố gắng ngừng khóc nhưng vẫn nức lên từng cơn rồi dần dần ngủ thiếp đi .
.................................................
Tối
Một thiếu niên nằm nên giường do tiếng rống của bụng mà bị gọi dậy bất thình thình .
Thiên Mộc ngồi dậy tay không ngừng lau mắt cho tỉnh thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng động theo phản xạ cậu nhìn về phía