Bệnh viện
Đã hơn 3 tiếng trôi qua nhưng Mạc Thiên Mộc vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu mãi vẫn chưa có động tĩnh gì .
Chiếc đèn cấp cứu mãi cũng chưa chuyển sang xanh làm cho hai ông bà lo lắng sốt ruột .
Ông không tự chủ được mà rơi nước mắt lòng đau như cắt vừa đấm mạnh vào tường vừa nói ,
- " Nếu...nếu ta nhận ra sớm hơn có lẽ Thiên nhi đã không thành ra thế này ! Đứa con gái tội nghiệp của ba !"
Nhìn ông như thế nhưng bà không hề ngăn cản , bà ngồi đó nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu .
Bà đau lòng nhìn cánh cửa chờ mong con gái bà được bình an nhưng nhận lại bà chỉ là chiếc đèn đỏ mà thôi .
Càng nhìn bà càng đau nhưng bà biết nó chưa bằng một chút gì mà con gái bà đã chịu bao nhiêu năm qua .
Bà biết con gái bà thích gì muốn gì nhưng chưa từng bà làm cho nó , con gái bà thích mặc váy thích chơi búp bê bà biết chứ !
Nhưng bà lại ngăn cản không chấp nhận cậu chơi và mặc đồ nữ trên người bà còn chửi cậu bắt cậu phải như những đứa con trai khác phải chơi siêu nhân phải mặc những bộ đồ dành cho nam còn buộc cậu ...!phải mạnh mẽ nhưng bà đã quên mất răng cậu chỉ là một đứa con gái yếu đuối mà thôi .
Hai người trong cơn hối hạnh muộn màng thì đột nhiên đèn liền chuyển xanh cánh cửa cũng mở ra một người bác sĩ bước ra làm cho hai ông bà chạy tới .
Mạc Gia Hưng đau lòng nhìn bác sĩ hỏi ,
- " Con gái tôi sao rồi hả bác sĩ !"
- " Thiên nhi...!sao rồi bác sĩ !"
Người bác sĩ nhìn hai người thở dài rồi nhìn về phía Liễu Như Thu ,
- " Không phải tôi nói với bà đừng để cậu ấy kích động mạnh rồi sao ! "
Mạc Gia Hưng không hiểu chuyện gì nhìn Liễu Như Thu như muốn biết được đáp án ,
- " Xin lỗi bác sĩ...tất cả là tại tôi...tại tôi nên nó mới ra nông nỗi này !"
Bác sĩ chỉ biết thở dài nói biết ,
- " Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng vì cơ thể bị chấn thương do tai nạn trước chưa khỏi bây giờ lại bị kích động tâm lý nên tôi không thể xác định được khi nào bệnh nhân tỉnh lại chỉ có thể nhờ vào ý chí của bệnh nhân mà thôi !"
Nói xong bác sĩ liền bỏ đi để lại ngơ ngác và đầy thắc mắc cho ông ,
" Cái gì mà chấn thương từ tai nạn !"
Ông ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhìn sang Liễu Như Thu tức giận lay lay người bà hỏi ,
- " Tại sao bác sĩ lại nói Thiên nhi từng bị tai nạn ! Bà nói cho tôi biết đi...là sao !"
Liễu Như Thu nhìn ông đầy đau khổ khi kể lại mọi chuyện ,
- " Thật ra...Thiên nhi từng bị tai nạn xe lúc đó...lúc đó bác sĩ đã nói tim...tim của nó đã ngừng đập lúc đó...tôi thật sự suy sụp nhưng...! nhưng không biết tại sao tự nhiên một lúc sau bác sĩ lại nói tim...tim nó đã đập bình thường trở lại
Lúc...lúc đó bác sĩ nói Thiên nhi đã ổn và chuyển qua phòng hồi sức nhưng...! nhưng khi tỉnh lại nó...nó không nhớ gì cả...!nhưng 3 ngày sau thì nó nhớ lại nên chuyện này liền ghép lại !"
Mạc Gia Hưng nghe vậy tim không ngừng đau nhói ,
" Tại sao...!ông không hề biết chuyện này !"
" Thật ra đứa con gái của mình đã từng trãi qua những gì ?"
Mạc Gia Hưng chạy tới lay lay người bà cố gắng tìm ra người đứng sau vụ án quát ,
- " AI...AI LÀ NGƯỜI GÂY TAI NẠN HẢ ! BÀ NÓI ĐI CHỨ !"
Nhưng đáp lại ông chỉ là một cái lắc đầu ,
- " Người gây tai nạn đã chạy trốn sau khi gây ra tai nạn ! Mọi thông tin đều bị người nào đó giấu đi nên...nên không thể biết người gây tai nạn !"
Nghe vậy ông hoàn toàn suy sụp thân thể của ông cũng không còn đứng vững được nữa mà ngã quỵ xuống nên đất lạnh lẽo .
- " Là ai...ai đã làm ra chuyện này chứ ! Là ai đã làm con gái tôi ra nông nỗi này chứ !"
Tại một phòng bệnh Vip
Một thân hình gầy gò với khuôn mặt xanh sao nằm trên chiếc giường bệnh.
Liễu Như Thu ngồi đó nắm lấy tay cậu đau khổ lòng đầy tự trách ,
- " Mẹ sai