Trong không gian tĩnh mịt tràn ngập bóng đêm tối tăm vừa u ám vừa đáng sợ như không hề tồn tại sự sống .
Một tảng băng đứng trong bóng đêm tăm tối ánh lên một chút ánh sáng mập mờ trôi nổi trong bóng đêm .
Càng nhìn sâu vào bên trong tảng băng trôi đập vào mặt là một thân thể bị đóng băng đầy lạnh lẽo .
Vù...vù...vù
Một tiếng gió nhẹ không biết thổi từ đâu tới một thiếu nữ mặc đồ trắng hiện ra trước mắt.
Ánh mắt dịu dàng nhìn vào khuôn mặt người trong tảng băng lo lắng .
Thiếu nữ áo trắng lại một lần nữa đặt tay mình lên khối băng ,
- " Tỉnh dậy đi chị ơi...anh ấy và ba mẹ đang lo lắng đợi chị trở về kìa ...chị mau tỉnh lại đi...!!"
Không biết người bên trong có nghe thấy mình nói hay không nhưng đột nhiên tảng băng ních ra một đường sau lại nhiều hơn đến khi tảng băng vỡ ra từng mảnh.
Cô dần cử động được tay rồi lại cử động chân rồi dần dần mở mắt nhìn xung quanh thì một luồng sáng thu lấy người cô kéo cô ra khỏi bóng đêm bịt mù đầy tăm tối .
Bên ngoài lúc này đã trôi qua một tháng cơ thể cậu vẫn chưa tỉnh lại .
Nhưng Âu Dương Doãn Thần vẫn không bỏ cuộc vẫn ngồi bên cách chờ cậu tỉnh lại .
Anh nắm tay cậu ngồi bên cạnh đôi mắt lo lắng đầy đau lòng ,
- " Khi nào em mới tỉnh lại đây...anh muốn nghe em nói nghe em mắng anh...anh thật sự rất rất nhớ em ...em biết không...!"
Nhìn cậu nằm đó anh đau đớn mỉm cười ,
- " Anh cũng không biết từ bao giờ anh không muốn làm chú cháu đơn thuần với em nữa...chú hình như càng ngày càng yêu em nhiều hơn rồi...bảo bối nhỏ...!"
Đột nhiên ngón tay cậu dần dần động đẩy , Doãn Thần thấy vậy liền nhấn nút gọi ,
- " Bác sĩ...bác sĩ...em ấy tỉnh rồi !"
Sau vài phút cậu đột nhiên mở mắt nhưng vì chưa kịp thích ứng với ánh sáng nên cậu phải lấy tay che đi đôi mắt .
Trong cơn thích ứng cậu vẫn nghe vang vẳng tiếng gọi của ai đó bên tai ,
- " Em thấy sao rồi...Thiên nhi !"
Khi đã tiếp thu được ánh sáng từ bên ngoài cậu nhìn ngó xung quanh ,
" Sao mình lại ở đây !"
" Không phải mình đang ở nhà sao !"
Đôi mặt cậu dừng lại ở bên cạnh giường nơi mà người đàn ông cậu yêu đang lo lắng hỏi thăm mình .
Đôi mắt cậu dịu dàng nhìn anh mỉm cười ,
- " Em không sao...anh đừng quá lo...!!"
Nhìn thấy cậu đã tỉnh anh lo lắng hỏi ,
- " Em có đau chổ nào không ? "
Cậu nhìn anh lắc đầu nói ,
- " Em không sao ! Nhưng mà sao em lại ở đây ?"
Anh nghe vậy nhíu mày đáp ,
- " Em bị ngất nên ba mẹ em đưa em vào đây ! Bây giờ mẹ em về nhà lấy ít đồ tí sẽ đến thăm