Không biết vì sao nhưng hôm nay lại là ngày cô vui nhất từ khi sinh ra có lẽ vì cô chưa bao giờ có được sự quan tâm của ba mẹ chăng .
Dù không phải lần đầu tiên nhưng đây lại là lần đầu tiên Vô Ngọc thấy ấm cúm như vậy .
Lúc trước cô chưa từng được trải qua cảm giác đi chơi cùng gia đình là như thế nào...thật trớ trêu .
Dù cô được nhiều người ngưỡng mộ và ao ước được trở nhanh nhưng họ làm sao biết được mặt trái của sự giàu có chứ .
Từ nhỏ vì là con một mà bị ép phải trở nên hoàn hảo không có một nhược điểm mà điên cuồng học tập ngày đêm nhưng những người khác lại coi đó là tất nhiên vì Vô Ngọc có gia đình giàu có như vậy mà không lại đàm tiếu tôi mua điểm...thật nực cười.
Cô ngày ngày cố gắng phấn đấu mà không một ai công nhận nó ...ngày ngày Vô Ngọc còn phải nhìn bộ mặt giả tạo của những người xung quanh.
Lớn lên Vô Ngọc nắm trong tay quyền lực tối cao...!và tiền tài nhưng cô chưa bao giờ biết thế nào là tình thương thế nào là mẫu tử.
Thật nực cười đúng không ?
Ba mẹ cô ngày ngày đều phù đầu vào công việc không quan tâm đến cô .
Một năm ba mẹ cô chỉ về nhà ba lần mỗi lần chỉ ở lại 2 ngày .
Cũng vì vậy mà cô dần dần quen với sự cô đơn lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình .
Ngày qua ngày cô dần mất đi mục đích sống...cô đã từng muốn hỏi chính mình sống vì điều gì ...cô cũng không biết !
Dần dần cô lại sợ bóng tối sợ sự cô đơn lạnh lẽo trong chính ngôi nhà của chính mình ...!không ai quan tâm cô không ai cầm cô nữa...nhiều đêm vì quá uấn ức cô bật khóc nức nở nhưng cố gắng không phát ra tiếng động.
Nhìn ba mẹ của những bạn bè khác được ba mẹ đưa đón được đi họp cô thật ghen tị với họ còn ba mẹ cô thì lại chưa bao giờ đưa đón hay họp cho cô dù một lần .
Mỗi lần đi họp đều là quản gia đi thay cô ...cô buồn chứ !
Nhưng cô không bỏ cuộc vẫn ngày ngày cấm đầu vào sách vở chỉ mong một ngày ba mẹ cô chịu quay lại nhìn cô chỉ là một lần .
Nhưng điều đó chỉ có thể là ảo tưởng là giấc mơ của cô mà thôi !
Cô ngày ngày cố gắng cắm mình vào sách vở chỉ mong ba mẹ để ý cô dù chỉ là một chút thôi cô cũng vui rồi...vì vậy cô dặn mình phải cố gắng hơn nữa đến cả khi bị bệnh cũng phải đi học .
Nhưng họ không biết họ không công nhận sự cố gắng của cô !
Có lúc cô giáo gọi điện cho ba cô vì cô không đi học ba cô liền bay từ nước ngoài