[Kiếp trước cậu ngay cả tang thi cũng chưa từng giết nói chi đến người, lần đầu tiên nổ súng lại là người mình yêu nhất, việc này đối với Bùi Niệm mà nói quá đỗi tàn nhẫn.
Thế nên khi nhìn thấy khẩu súng kia, ký ức đau khổ chôn vùi trong tâm trí Bùi Niệm lần nữa hiện lên.
Cho dù hiện tại Triệu Tử Hiên đứng ngay trước mắt cậu, đem cậu ôm vào trong ngực, Bùi Niệm vẫn không phân biệt được đây là hiện thực hay mộng.
Cậu sợ tất cả chỉ là một giấc mộng.]
------------------------------------
Edit: Giản Mân
Nhìn bản tin toàn là tin về người cắn người, Triệu Hạo Hiên liền từ bỏ tìm kiếm tin tức khác, lên lầu gọi Triệu Lập Hiên dậy.
Nhưng hắn vừa mới đi được hai bước, đã thấy Triệu Lập Hiên hấp tấp chạy tới.
"Lập Hiên, làm cái gì mà vội vội vàng vàng như vậy?!" Không nói đến hành động vội vàng của Triệu Lập Hiên, chỉ với bộ dáng lôi thôi của hắn, Triệu Hạo Hiên đều không nhịn được mà nói.
"Ta có chuyện muốn nói với mọi người." Triệu Lập Hiên nhìn thấy Triệu Tử Hiên đang ngồi trên sô pha, trực tiếp lướt qua Triệu Hạo Hiên, ngồi xuống đối diện Triệu Tử Hiên.
"Anh, sáng nay tỉnh lại em liền phát hiện một việc kỳ lạ." Nói xong, Triệu Lập Hiên liền trực tiếp biểu hiện sự việc lạ xảy ra trên người hắn.
Chỉ thấy tay Triệu Lập Hiên bùng lên một ngọn lửa nhỏ, Triệu Hạo Hiên ở một bên nhìn có chút không bình tĩnh nổi.
Thế giới này bị làm sao vậy nè, vừa nãy hắn coi tin tức thì toàn thấy nói về việc người cắn người, hiện tại thì lại thấy từ tay em trai nhà mình bỗng nhiên hiện ra ngọn lửa nhỏ.
"Ồ, không tồi." Kiếp trước người phát hiện có dị năng sớm nhất cũng là Triệu Lập Hiên, điểm này không hề thay đổi.
"Haha, em cũng thấy không tệ." Nói xong, Triệu Lập Hiên chơi đùa với ngọn lửa trong tay mình, không để ý Triệu Hạo Hiên đang kinh ngạc đằng kia.
Nhìn thấy dị thường ở Triệu Lập Hiên, Triệu Hạo Hiên không buồn đi lên lầu nữa, ở bên cạnh nhìn hắn chơi với lửa.
"Em hai, tay ngươi kết băng." Nhìn Triệu Hạo Hiên không phát hiện điều gì, Bùi Niệm lên tiếng nhắc nhở.
Thời điểm vừa mới thức tỉnh dị năng chính là như vậy, bởi vì chưa khống chế được tốt nên thường sử dụng dị năng một cách vô thức.
Nghe Bùi Niệm nói, Triệu Hạo Hiên mặc kệ cậu xưng hô với hắn như nào, quan sát tay kết băng của mình.
Sờ lên khối băng kết ra, một chút cũng không cảm thấy lạnh, Triệu Hạo Hiên không rõ chuyện gì xảy ra, vì sao chỉ ngủ một giấc tỉnh dậy đã xảy ra biến hóa lớn như thế.
"Lần trước bảo các ngươi thu thập vật tư, chính là bởi vì ta có được thông tin mật.
Trong đó nói những kẻ cắn người kia không thể coi là người nữa, bọn họ đã sớm mất đi lý trí cùng nhận thức, biến thành tang thi." Thấy hai em trai của mình đã phát hiện ra dị năng chính mình, Triệu Tử Hiên bắt đầu giải thích.
Kiếp trước hai người em này vẫn luôn ở bên cạnh giúp đỡ hắn vô điều kiện, cũng không biết sau khi hắn chết thì bọn họ như thế nào.
Đắc biệt là Triệu Hạo Hiên, hắn vốn có người trong lòng, nhưng người kia lại vì cứu hắn mà nhiễm virus tang thi, cuối cùng lựa chọn tự sát.
Triệu Hạo Hiên sau một đoạn thời gian trầm lắng, tuy rằng vực dậy được tinh thần nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra trái tim hắn đã chết theo người kia.
Một đời này, Triệu Tử Hiên không hi vọng bi kịch này lại phát sinh lần nữa.
"Anh, chúng ta nên làm gì bây giờ?!" Nếu Triệu Tử Hiên đã sớm nắm được tin tức, hẳn đã có biện pháp ứng phó.
"Hiện tại số người biết thành tang thi chỉ có sáu phần mười, tất cả đều là tang thi sơ cấp, dễ đối phó.
Cho nên trong khoảng thời gian này chính ta trước tiên vào nội thành thu thập vật tư, qua một đoạn thời gian nữa thì xuất phát tới T thi."
Ở mạt thế mọi người đều phải học cách tự thân vận động, đồ vật trong không gian chỉ dùng trong trưởng hợp khẩn cấp.
Ít nhất trong thời gian hai năm đầu Triệu Tử Hiên không có ý định lấy mấy đồ vật này ra.
"Vậy những vật tư trước đó thu được thì sao?!" Triệu Hạo Hiên biết bọn họ trước đó thu thập được không ít vật tư, chờ bọn họ đến T thi, ái đảm bảo được những vật tư này còn khi bọn họ trở về lấy hay không.
"Ta đều có sắp xếp rồi.
Hiện tại thức ăn trong Triệu trạch cũng không nhiều, cho nên ngày mai chúng ta liền đi nội thành."
Nghe Triệu Tử Hiên nói vậy, Triệu Hạo Hiên liền không còn vấn đề gì nữa, đại ca hắn luôn có kế hoạch sẵn, hắn sẽ không hoài nghi bất cứ quyết định gì của Triệu Tử Hiên.
Mạt thế ngày thứ nhất, tất cả mọi người đều rơi vào khủng khoảng, căn bản không biết chuyện gì đang diễn ra, bởi vậy có rất nhiều người dưới sự không phòng bị mà bị tang thi cắn.
Mạt thế ngày thứ hai, có nhiều người trẻ tuổi đã hiểu được tình hình, xét cho cùng khả năng tiếp thu của giới trẻ cao hơn, biết mạt thế đến, cần thu thập vật tư.
Nếu như ngày đầu tiên đã ra tay, chỉ sợ bọn họ chưa kịp lấy được vật tư đã bị một đám người bao vây.
Giải thích tình huống cho đám người Triệu Hạo Hiên xong, Triệu Tử Hiên liền mang Bùi Niệm trở về phòng.
Đóng cửa lại, Triệu Tử Hiên mở tử đầu giường lấy ra một khẩu súng, đưa cho Bùi Niệm.
Nhìn khẩu súng trước mặt, Bùi Niệm run tay không dám cầm, khoảnh khắc nhìn thấy khẩu súng này Bùi Niệm liền có cảm giác mình lần nữa trở về thời điểm đó ở kiếp trước.
Trong khoảng thời gian này có Triệu Tử Hiên làm bạn bên cạnh, cậu đã không còn bị ác mộng quấy rầy, nhưng vẫn thỉnh thoảng mơ thấy kiếp trước.
Nhận thấy sắc mặt Bùi Niệm tái nhợt, cả người run rẩy không ngừng, Triệu Tử Hiên vội vàng ném súng qua một bên, ôm người vào trong lòng, "Tiểu Niệm, đừng sợ, anh ở đây."
"Tử Hiên, chúng ta sẽ vẫn luôn ở bên nhau phải không?! Chuyện kiếp trước cũng sẽ không xảy ra nữa?!"
Kiếp trước cậu ngay cả tang thi cũng chưa từng giết nói chi đến người, lần đầu tiên nổ súng lại là người mình yêu nhất, việc này đối với Bùi Niệm mà nói quá đỗi tàn nhẫn.
Thế nên khi nhìn thấy khẩu súng kia, ký ức đau khổ chôn vùi trong tâm trí Bùi Niệm lần nữa hiện lên.
Cho dù hiện tại Triệu