Sở Tiêu thấy hắn không để ý, nghĩ là tên đàn em này khinh thường gã, lại càng thêm hùng hổ đập bàn: " Mày câm à, mồm đâu? "
" Không nghe thấy anh Tiêu nói à, còn đơ ra đấy? " Tên gầy chó cậy chủ lớn tiếng lên giọng, giơ tay đẩy Quân Thiên Hàn.
Nhưng chưa kịp làm gì, bảo tiêu từ đâu xuất hiện siết chặt cổ tay cậu ta, khiến tên gầy la oai oái, vì quá đau nên miệng liên tục xin tha, có dấu hiệu muốn khóc.
Sở Tiêu nhận ra tình hình không ổn, bước chân cũng chậm rãi lùi lại.
Phải biết gia cảnh của gã cũng thuộc hạng nhất nhì cái thành phố này, nhưng cũng chưa tới mức phải mang vệ sĩ bên cạnh.
Hơn nữa nhìn người này gần như được đào tạo bài bản, không giống những tên cao to gã từng gặp qua.
Động tác người này vô cùng nhanh, lại có thể khiến cổ tay tên gầy tím lên trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Gã có thể khẳng định, tên nhóc con này hậu thuẫn phía sau lưng không hề nhỏ.
Sở Tiêu chẳng phải người mất não, gã biết tình hình hiện tại đối với mình hoàn toàn bất lợi; vì thế phất tay ra hiệu đàn em đưa tên gầy đang luôn miệng kêu đau lên phòng y tế.
Bạn học trong lớp cũng câm lặng, tập trung ánh nhìn về phía Quân Thiên Hàn.
Hắn khẽ động tay, bảo tiêu đứng bên cạnh cúi đầu rồi rời đi.
" Mày chẳng qua chỉ dựa vào tiền mà đi lên.
Có khi dẫm con kiến cũng không xong.
" Sở Tiêu thấy vệ sĩ đi rồi liền được nước lấn tới, nhìn hắn từ trên xuống dưới mà cười khẩy.
" Ừ, tao giết con kiến thực không nỡ.
Nhưng với mày chỉ cần một dao thôi.
" Quân Thiên Hàn dựa người vào ghế, khó chịu nhìn gã.
Hắn có chút ngoài ý muốn, cứ nghĩ một màn dạo đầu khi nãy đủ để tên này biết khó mà lùi rồi.
Có tên gầy làm bài học đi trước, đàn em của gã không ai dám lên mặt nữa, khép nép núp sau đại ca mình.
Sở Tiêu thầm mắng hai tiếng " vô dụng ", tay siết chặt nhưng nào dám động thủ, vì mặt mũi mà vẫn phải lên giọng: " Tan học đợi tao ở cổng trường, một mình mày! Đem theo người làm chó! "
Sở Tiêu nói xong liền rời đi, bực dọc mắng chửi mấy cái đuôi chạy sau lưng.
Mãi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng gã nữa, Quân Thiên Hàn mới nhìn quanh lớp một vòng, từng ánh mắt chột dạ của đám bạn học mới thu về.
Hắn hiện tại nghi ngờ đầu óc của Sở Tiêu thật sự có vấn đề, kêu hắn đợi là hắn phải đợi à? Mười tám tuổi đầu rồi chứ có phải con nít đâu.
Ngay khi hắn nghĩ mình có thể nghỉ ngơi, một cánh tay rụt rè mà chọc vào người hắn.
Quân Thiên Hàn quay qua, là nam sinh đeo gọng kính to, mặt lấm tấm tàn nhang, nhìn qua có chút nhỏ bé, bạn cùng bàn của hắn.
" Nãy...!nãy tôi sợ quá nên không đứng ra giúp cậu được.
Mà cậu ngầu thật đó, tôi gọi cậu là Hàn ca được chứ? "
Quân Thiên Hàn bị hào quang sáng ngời của cậu ta làm cho chói mù mắt, con ngươi hơi khép lại, cố lục tìm kí ức về người này nhưng lại chẳng có ấn tượng mấy, mất mấy giây mới phun ra hai từ: " Tùy cậu.
"
" Hàn ca, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Chấn.
Tôi thực sự ngưỡng mộ điểm số của cậu lắm, ngồi cạnh cậu càng là vinh dự! "
Hắn mặc kệ người bên cạnh lải nhải, nhắm mắt dưỡng thần.
Tên Tiểu Chấn này lắm mồm như vậy, sao hắn lại không có ấn tượng gì về người này chút nào?
Sau khi ca học qua đi, học sinh ba khối sẽ tập trung tại căn tin của trường dùng bữa trưa.
Đây là điều mà Quân Thiên Hàn không vừa lòng nhất, hắn sẽ mất đi chút thời gian với bé con ở nhà.
Tiểu Chấn thấy hắn không có ý định đứng dậy, cũng chẳng hỏi nhiều, lật đật rời đi lấy luôn hai suất cơm mang lên lớp.
" Cậu mau ăn đi, để bụng đói chiều sao có sức mà học.
"
Hắn không thích nợ ai cái gì, nói hai tiếng " cảm ơn ", động vài đũa rồi bỏ đấy.
Tiểu Chấn thế mà hài lòng, sắc xuân phơi phới ngâm nga ăn hết phần của mình.
Trước giờ học chiều, học sinh khối 10 sẽ đi nhận sách trên văn phòng, chỉ còn Quân Thiên Hàn và Tiểu Chấn chưa lấy, vậy nên hai người cùng nhau đi luôn một thể.
Cô giữ sách nhiệt tình hỏi han lớp cùng tên, đặc biệt với Quân Thiên Hàn, cố tình vỗ vai hắn vài cái.
" Hàn ca, nhìn kìa! Là Phan Lộ Lộ, chị ấy là thủ khoa khối 12 đó! " Tiểu Chấn bỗng nhiêu