Phong Miên không thấy anh trai đâu, suy nghĩ một hồi quyết định về kí túc xá đợi hắn.
Em vẫn còn nhớ đường tới đó, chạy đi một mạch bỏ lại vệ sĩ đang bận nghe điện thoại bên cạnh.
Đến nơi rồi, xung quanh có rất nhiều người bám sát lại hỏi mấy câu em không hiểu, Phong Miên lại quên mất số phòng của hắn, vì rụt rè em chỉ có thể chạy đi, quyết định ngồi dưới gốc cây đợi Hàn Hàn.
Rất lâu vẫn chưa thấy anh trai đâu, vệ sĩ đi cùng chưa tìm được em nữa.
Phong Miên bắt đầu thấy sợ hãi, em cầm ngón tay mình xoa xoa, giảm bớt căng thẳng: " Nên...!nên quay lại bảo chú đi tìm Hàn Hàn cùng thôi...!"
Ai ngờ đâu vừa định đứng dậy em gặp phải người xấu hôm qua, Từ Khang nhìn bé con đang run rẩy ngước đầu lên nhìn, y ngồi xuống bên cạnh em, quay qua nói: " Bạn nhỏ, chờ anh trai em à? "
Phong Miên mím chặt môi, không dám đối mặt với người này, dần ngồi nhích ra xa.
Từ Khang đan hai tay đặt dưới cằm, chăm chú quan sát em, thân thiện nở nụ cười: " Anh không ăn thịt em đâu mà, anh là bạn thân của Thiên Hàn đó, bọn anh rất hay nói chuyện với nhau.
Hơn nữa Thiên Hàn thường xuyên kể về em, vậy nên anh có chút tò mò.
"
Khoé mắt y cong cong: " Có thể cho anh biết tên em được không? "
" Lần sau gặp tên đó em phải đánh anh ta biết chưa? " Câu nói lần trước của hắn lặp lại trong đầu em.
Phong Miên khó hiểu suy nghĩ, rõ ràng Hàn Hàn kêu em người này rất xấu mà, sao họ có thể là bạn thân được.
Chắc chắn là tên lừa đảo!
Em lừ lừ nhìn hắn, còn nói dối cả em nữa, thật xấu tính!
Từ Khang nhận ra ánh mắt ghét bỏ kia, cũng không cố tiếp cận nữa, y phủi quần áo đứng dậy, bước đến bên cạnh em, đặt cuốn sổ nhỏ vào tay Phong Miên, cẩn thận dặn dò: " Nhớ đưa thứ này cho anh trai em nhé.
Anh đi đây, hẹn gặp lại.
"
Phong Miên ngơ ngác nhìn vật trong tay, đứng bật dậy chạy đi.
Trời nhá nhem tối, em không để ý phía trước, đâm sầm vào ai đó rồi ngã phịch xuống, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Quân Thiên Hàn tìm khắp trường đều không thấy người, lập tức nghĩ em đến kí túc xá tìm hắn.
Bóng dáng phía trước mơ hồ, hắn còn chưa định hình được là ai đã cảm nhận được lực mạnh nơi lồng ngực, nhìn xuống liền thấy bé con của hắn ngồi bệt dưới đất, đau đớn kêu lên.
" Bảo Bảo, em có sao không? " Quân Thiên Hàn hốt hoảng bế người lên, trán em đã đỏ một mảng, lòng bàn tay cũng trầy xước vài chỗ.
" Anh...!hức...!mông đau...!" Phong Miên gục đầu xuống cổ hắn dụi dụi, cú ngã khi nãy làm dập mông xinh của bé mất rồi.
Quân Thiên Hàn tránh tay khỏi đó, nhẹ nhàng xoa cho em, hôn lên khoé môi nhỏ nhắn an ủi thỏ con nhà mình: " Không đau nữa, là do anh, tay bé xước hết rồi, ra xe anh băng lại cho nhé? "
" Dạ.
" Phong Miên hít hít mũi, hai chân quấn chặt người hắn không buông.
Em liếc nhìn cuốn sổ dưới đất, vội la lên: " Hàn Hàn, lấy...!"
Hắn theo hướng tay em chỉ thấy rõ đồ vật kia, con ngươi lập tức co lại, đến gần nhặt lên.
Tờ bìa cứng bên ngoài cong lại, bắt đầu xuất hiện nếp gấp chi chít, đủ để thấy Quân Thiên Hàn dùng lực cỡ nào.
Nhưng hắn không muốn bảo bối bị tâm trạng của mình doạ sợ, bàn tay bao trọn khuôn mặt bé con nâng lên: " Ai đưa cho em cái này vậy? "
Phong Miên chớp đôi mắt to tròn, xụ mặt dựa vào ngực hắn lẩm bẩm: " Là người hôm qua, bé gặp ở kí túc xá.
Bảo bé đưa cái này cho anh.
"
" Hàn Hàn, bé quên đánh người xấu một cái mất rồi.
Nhưng Bảo Bảo có nhớ lời anh mà! " Em có chút tủi thân kể lể với hắn, Quân Thiên Hàn nghe đến đây nhịn không được bật cười.
" Anh tin em.
" Hắn đưa tay chọt nhẹ lên mũi bé con, bế người ra xe.
Cuốn sổ trên tay an phận trong thùng rác gần đó.
.
Da Phong Miên có hơi yếu, cực kì mẫn cảm, vừa rồi trời tối nhìn không rõ, giờ mới thấy chỗ tiếp xúc với nền đất kia bị rách ra một mảng, đang âm ỉ chảy máu.
Quân Thiên Hàn xót bảo bối, mỗi lần em kêu đau đều dừng lại hôn bé con một cái.
" Không thấy Hàn Hàn ở đó, em tìm rất lâu."
" Ừm, lỗi của anh.
"
" Tối lắm, vẫn không thấy Hàn Hàn về.
"
" Ừm, anh