Dù đã cảm nhận được khác thường, hắn vẫn nhíu mày hỏi lại.
Tên đó liên tục tiếp cận Phong Miên, ý đồ gì cũng đã rõ, nhưng không ngờ y cư nhiên công khai tính hướng ra ngoài lộ liễu như thế.
Vốn tưởng rằng chỉ cần đe doạ một hai câu tên kia sẽ tự biết khó mà lui, thế nhưng Từ Khang ngược lại khiêu khích thẳng mặt Quân Thiên Hàn.
Loại người đó ở riêng với bảo bối của hắn, ai biết được y sẽ làm ra cái hành động khốn nạn gì.
Đáng lẽ hôm qua phải đánh tên kia bầm dập mới phải.
" Mấy chị ở khoa tớ bàn tán suốt.
Tiền bối Từ hay cặp kè với nam lắm, thay đối tượng suốt thôi.
Vì vừa giỏi vừa điển trai, nhiều nữ sinh mù quáng vẫn theo đuổi liên tục ấy.
Rõ là biết người ta thích con trai rồi.
"
" Giờ nói về chuyện của cậu đi, sao hả? "
" Không có gì.
" Quân Thiên Hàn không nhìn cậu ta, tăng nhanh bước chân.
Hắn cũng chẳng biết giải thích thế nào, việc này tốt nhất không nên nói với Tiểu Chấn thì hơn, để nhóc con này yên tâm học hành.
" Nè! Cậu lại giấu tớ đúng không? Hàn ca, chậm thôi đợi tớ với! "
...
Hôm nay chính thức là ngày khởi hành của nhóm nghiên cứu khoa học, lần này hiệu trưởng cũng có mặt tiễn đám người Quân Thiên Hàn.
Trước giờ chưa từng có trường hợp mạo hiểm vào rừng như vậy, chủ đề lần này gây bàn tán xôn xao rất lớn, một vài sinh viên hóng hớt nhìn xuống sân trường.
" Hàn ca! Đi mạnh giỏi nhá, tớ chờ cậu về! " Tiểu Chấn nói vọng từ lầu ba xuống, lập tức trở thành tâm điểm chú ý.
Cậu ta nào quan tâm, cầm quyển vở trên tay vẫy vẫy.
Quân Thiên Hàn: "..."
Giờ từ chối nhận bạn còn kịp không?
Giáo viên phụ trách lo lắng nhìn Từ Khang, một lần nữa cố gắng thuyết phục y thay đổi ý định ban đầu: " Mấy em đều phải tự lực một mình, không có thầy cô đi theo hỗ trợ, thật sự khám phá địa điểm nguy hiểm như vậy sao? Nơi đó còn chưa được cấp phép an toàn nữa, cần suy nghĩ lại chút không? Tôi biết các em đều rất giỏi, nhưng an toàn là trên hết.
"
Từ Khang mỉm cười tiến đến ôm giáo viên phụ trách một cái, bắt tay với ông: " Bọn em đều đã lớn rồi, cũng có vũ khí tự vệ nhất định mà.
Chỉ là ở bìa rừng thôi, làm gì xảy ra chuyện nguy hiểm gì được chứ.
"
Biết khuyên không được, ông đành gật đầu, dặn dò kinh nghiệm cần thiết, lúc quay đi còn nhìn Quân Thiên Hàn một cái.
Tuy là sinh viên nhỏ tuổi nhất ở đây, nhưng giáo viên phụ trách vẫn có cảm giác tin tưởng ở hắn vô điều kiện.
Trước đó Quân Thiên Hàn đã cúp toàn bộ tiết học, tranh thủ về nhà với em, những gì cần nói cũng đã nói.
Hơn nữa vừa rồi hai người hàn huyên trên điện thoại hơn tiếng đồng hồ, Quân Thiên Hàn cảm thấy có chút thoả mãn, khả năng cao hắn có thể trụ được năm mươi chín phút nữa không gọi cho Phong Miên.
Chưa biết chuyến đi này mất bao lâu, tài xế chạy xe gần đến trưa mới tới nơi, họ vừa bước xuống thì chiếc ô tô kia cũng chạy đi mất.
" Tạm thời ăn trưa đi đã, mệt quá rồi.
" Một nam sinh lên tiếng, mấy người còn lại gật đầu đồng tình, bọn họ tìm một cây cổ thụ to trải thảm xuống.
Nắng gắt xuyên qua tán lá dịu đi không ít, xung quanh dần trở nên mát mẻ.
Ngoài nước suối, Quân Thiên Hàn không mang theo bất cứ cái gì nữa.
Từ Khang thấy thế tiến lại gần, đặt túi đồ của mình xuống trước mặt hắn, lấy trong ba lô ra một gói bánh nhỏ: " Đàn em, ăn tạm cái này đi.
Đi vào rừng mà lại quên mang đồ là sao? "
" Cảm ơn.
Tôi không đói.
" Hắn chỉ dùng mấy chai nước này, hoàn toàn chẳng cần thiết phải nạp thêm năng lượng.
Từ Khang thấy ý tốt của mình bị từ chối thẳng thừng, không chút