Hiếm khi có thời gian ở cùng với Tạ Dao, Nhiếp Ngôn hưởng thụ cảm giác ấm áp này, bỏ đi hai câu ở trên, liền cảm thấy vô cùng thích thú, tình cảm cần vun đắp từ từ, không nên vội.“Đi học nào, mọi người nhanh tới phòng thay đồ đi.” Một đồng học nhìn đồng hồ nói.Cả đám ào ào đứng lên, tụm năm tụm ba bàn chuyện trên trời dưới đất, lần lượt đi ra khỏi phòng học.Địa điểm chính là phòng tập thể dục thể thao.
Có diện tích rất rộng, khoảng năm sáu trăm mét, có thể chứa được mấy trăm người.
Dành cho một lớp bọn hắn chắc chắn là đủ rồi.
Tổng cộng mới có hơn 30 người có mặt trong lớp.Có rất nhiều người Nhiếp Ngôn không nhận ra, có cả người trước giờ chưa bao giờ thấy.
Dù sao lớp học theo kiểu tự học, mọi người tới lớp, hay có việc không muốn tới cũng có, cũng có khi gần lúc thi, bọn hắn mới xuất hiện.“Chúng ta cùng đi thôi.” Nhiếp Ngôn nói với Tạ Dao.“Ta muốn đi tới phòng thay đồ, lát nữa gặp lại ở phòng tập thể thao nhé.” Tạ Dao chần chờ một lúc rồi nói, nhẹ nhàng từ chối Nhiếp Ngôn.Nếu như hai người đi kè kè bên nhau, sẽ khiến bao nhiêu kẻ bàn tán?Tạ Dao đứng lên, Nhiếp Ngôn không kìm được “soi” liền, dáng người Tạ Dao rất đẹp, đôi chân thon dài cứng cáp, cánh tay trắng như ngọc,...!Nhiếp Ngôn không khỏi nghĩ linh tinh, lúc Tạ Dao thay đồ, tình cảnh ấy mới kích thích làm sao.Nhìn thấy ánh mắt của Nhiếp Ngôn, nội tâm Tạ Dao không khỏi có chút khác thường.
Ánh mắt Nhiếp Ngôn hơi sỗ sãng, trong mắt hiện lên vẻ trêu chọc, có ý thưởng thức, làm cho trái tim nàng run lên.“Ta đi trước” Tạ Dao hơi bối rối nói, má ửng hổng.Nàng chưa từng tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy với một nam sinh nào.Trông thấy bộ dáng mất bình tĩnh của Tạ Dao, Nhiếp Ngôn cảm thấy buồn cười.“Ừm, tí gặp lại” Nhiếp Ngôn cười nói, mùi hương thoang thoảng trên người Tạ Dao khẽ lướt quaTạ Dao đi ra phía cửa, lúc ra khỏi phòng học, một nữ sinh khác trong lớp là Tương Oánh Ngữ đi về phía Nhiếp Ngôn.
Nàng bĩu môi, có chút không vui, chần chờ một lát, rồi cũng không thể quay lại, đành bước ra khỏi phòng học.“Hi, khỏe không, đồng học mới, ngồi đần ra ở đây đã thấy quen chưa?” Tương Oánh Ngữ mỉm cười chào Nhiếp Ngôn.Niếp Ngôn thoáng đánh giá nàng, Tương Oánh Ngữ là lớp phó đời sống của lớp, luận về tướng mạo, chỉ thua kém Tạ Dao chút ít.
Nhưng do thường xuyên tập luyện vũ đạo nên dáng người vô cùng nóng bỏng, toàn thân mềm mại không xương, tạo cho người ta cảm giác yêu mị.
Có thể nói chính là một con hồ ly, cô nàng là đối tượng mơ ước của vô số nam sinh trong lớp.Kiếp trước những người như Tương Oánh Ngữ sẽ không chủ động tìm Nhiếp Ngôn tán gẫu, cho nên Nhiếp Ngôn cũng không hề biết rõ về nàng.
Nghe nói sau khi nàng tốt nghiệp trung học gả cho một gã nhà giàu, gã này già gấp đôi tuổi nàng, lúc ấy đám sắc lang trong lớp đều kêu gào đáng tiếc, dáng người của Tương Oánh Ngữ, nếu như đẩy xuống giường, cảm giác sẽ là dục tiên dục tử đến thế nào chứ, sống bớt đi mười năm cũng được.
Cả đám chỉ hận không sinh ra sớm hơn vài chục năm.Nhiếp Ngôn đối với nàng không có cảm giác gì đặc biệt.
Một người đàn bà ham mê tiền tài mà thôi, kiếp trước, trong tim hắn đầy ắp chỉ có hình ảnh Tạ Dao, chưa bao giờ nói chuyện với Tương Oánh Ngữ quá mấy câu, chẳng qua chỉ là một người xa lạ mà thôi.“Cũng ổn, các đồng học đều rất nhiệt tình.” Niếp Ngôn cười nhạt nói, người khác đã chủ động chào hỏi, hắn cũng không cần phải cư xử lạnh nhạt, dù sao học cùng lớp thì cũng nên duy trì mối quan hệ hòa hợp.Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua cửa phòng học, Tạ Dao chắc đã đi trước, trong lòng thoáng có chút buồn bực vô cớ.“Hoa khôi của lớp đã đi rồi.
Trong lớp có nhiều mỹ nữ như vậy, sao lại chỉ biết tới một mình hoa khôi vậy, cậu xem Hạ Linh, Chung Hinh, tùy tiện kể ra một người thì cũng không thua kém bao nhiêu.” Tương Oánh Ngữ dựa vào bàn buông lời trêu chọc, đem dáng người hoàn mỹ thi triển ra hết mà nhìn Nhiếp Ngôn, không thể nghi ngờ Nhiếp Ngôn rất phù hợp với yêu cầu của nàng, đẹp zai, dáng nuột, tiền nhiều, có tài, trước kia nàng chấm Lưu Thụy, không ngờ rằng lại xuất hiện một người có điều kiện so với Lưu Thụy còn tốt hơn.Nhiếp Ngôn cười cười, cũng không giải thích, nói: “Đi học thôi.
Ta muốn tới phòng thay đồ.
Xấu hổ quá, ta đi trước đây.”“Ok, lúc khác nói chuyện.” Dáng vẻ tươi cười trên mặt Tương Oánh Ngữ thoáng ngừng lại, hơi lúng túng.Nhiếp Ngôn đi thẳng ra phía cửa phòng.
Hạ Linh trông thấy cảnh này, không khỏi cười thầm, không ngờ Tương Oánh Ngữ cũng ăn quả đắng, nàng đi dụ hoặc nam nhân khắp nơi, lúc này lại tự xấu mặt.
Không ngờ rằng Nhiếp Ngôn có thể chống lại được sức hấp dẫn của Tương Oánh Ngữ, tính cách cũng không tệ lắm, ấn tượng của nàng đối với Nhiếp Ngôn tốt lên nhiều.Hạ Linh suy nghĩ một chút, hẳn là nên nói chuyện này cho Tạ Dao.Tương Oánh Ngữ không vui, hừ lạnh một cái, sau đó quay người rời đi.Nhiếp Ngôn đi ra khỏi phòng học.
Cách đấu.
Cuối cùng cũng có thể vận động tay chân, hắn rất thích cách đấu, nó có thể rèn luyện thân thể, là môn học rất tốt để tăng cường thực lực của bản thân.Trong phòng thay đồ của nữ sinh, đối diện phòng tập thể thao, mỗi học sinh đều có một gian riêng, mỗi gian đều có biện pháp phòng vệ, có một ít thiết bị làm nhiễu các thiết bị quay lén.
Phòng thay đồ của Tạ Dao, diện tích lên tới năm sáu chục thước vuông, hai bên là các ngăn tủ tinh xảo, bên trong chứa nhiều loại quần áo, lúc nào cần đều có thể dùng tới, trong phòng còn có một cái giường nhỏ giản dị, khi nào thấy mệt mỏi có thể nằm nghỉ.Tạ Dao đi vào phòng thay quần áo, đóng cửa lại.
Lấy từ trong tủ ra một bộ đồng phục cách đấu.
Sau đó cởi bỏ váy ngoài, thoáng nhìn vào gương, nàng chỉ mặc một cái bra cùng một cái quần nhỏ màu hồng phấn.
Đôi chân thon dài, bộ ngực chắc nịch rất đầy đặn, tìm không ra nổi một tí khuyết điểm nàoDáng người như vậy, có lẽ không hề thua kém Tương Oánh Ngữ.Nhớ tới ánh mắt nỏng bỏng vừa rồi của Niếp Ngôn, trong lòng Tạ Dao lại xuất hiện một tia