“Ngươi tới rồi” Yểu Yểu lộ ra nụ cười tinh khiết sáng lạn, đôi mắt tròn xoe như bảo thạch óng ánh, trong suốt.Nhìn Yểu Yểu, trong lòng Nhiếp Ngôn có chút hoảng hốt.
Hắn có một loại ảo giác.
Bóng dáng Tạ Dao và Yểu Yểu từ từ dung hợp lại với nhau thành một.
Bất quá nghĩ nghĩ, hắn lại tự giễu rồi cười.
Trên thế gian này, làm sao có truyện trùng hợp như vậy được.
Kiếp trước hắn biết Tạ Dao trước.
Sau khi tốt nghiệp trung học, trong Tín Ngưỡng mới quen với Yểu Yểu.
Quá trình lại cực kỳ trùng hợp.
Một người bạn gái của Địch Hạo giới thiệu, đem Yểu Yểu kéo vào đội ngũ, cùng nhau train level vài lần, hạ mấy cái phó bản.Ngay lúc tinh thần Nhiếp Ngôn có chút sa sút đi xuống, sau khi thức dậy thường cùng Yểu Yểu qua lại, dần thành quen.
Từ đó bảo trì một loại quan hệ đặc thù.
Yểu Yểu quan tâm Nhiếp Ngôn làm hắn cảm động.
Về sau lần sảy ra sự việc ngoài ý muốn, hai người mạo hiểm trong mật thất dưới mặt đất của thành, phát sinh quan hệ.
Từ ngày ấy, Yểu Yểu ngược lại, đối với hắn trở nên lãnh đạm.
Sau đó hai người bọn họ chậm rãi khôi phục lại được thành quan hệ bằng hữu bình thường.Đối với Yểu Yểu, tâm lý Nhiếp Ngôn vẫn mang theo một chút áy náy.
Trong mật thất dưới chân thành kia, người sai là hắn.
Nhưng là, Yểu Yểu lại không có đặc biệt nghiêm lệ cự tuyệt.
Dưới tình huống cự tuyệt không quyết liệt cũng tương đương với dung túng.
Do đó hắn mới phạm sai lầm.Nhiếp Ngôn đi đến bậc thang, quay qua Yểu Yểu đang đứng đó nói:“Chúng ta vào đi thôi”“Ừm”Yểu Yểu gật gật đầu, nhìn mặt Nhiếp Ngôn cười, lộ ra một tia giảo hoạt.Trong trò chơi, Nhiếp Ngôn là một người chững chạc, sát phạt quyết đoán, không giống với chính hắn trong hiện thực.Hai người đi đến cửa ra vào thánh đường.
Cửa chính của thần điện cổ xưa này được tạo thành bởi những tấm cự mộc dày cộm nặng nề.
Mặt bên đã xuất hiện một số vết hoen ố và rạn nứt, đem đến cảm giác cổ xưa tang thương.Nhiếp Ngôn chậm rãi đẩy đại môn thánh đường ra.
Một tòa đại điện hùng vĩ hiện ra trước mắt hắn.Hai bên đại điện là những cây nến.
Từng chùm lửa từ ngọn nến chập chờn tựa đèn dầu.
Dưới ánh sáng phát ra từ các cây nến, hiện lên một tấm thảm đỏ trải dài, ở hai bên là một đám chừng hai mươi NPC đang đứng.
Tuyệt đại bộ phận những NPC này, Nhiếp Ngôn đều có thể gọi ra danh tự.
Ánh mắt hắn tập trung vào một NPC trong số đó.
Trên người mặc một thân pháp bào màu xám trắng, ống tay trái trống không buông thõng xuống.
Tay phải nắm pháp trượng, chính xác mất đi ngón trỏ.
Nhiếp Ngôn và Yểu Yểu cùng nhau đi về phía.
Tạp Nhĩ Tư.
Tạp Nhĩ Tư nhìn lại.“Tạp Nhĩ Tư Tiên sinh tôn kính, ngươi tốt!”Nhiếp Ngôn dùng lễ tiết tiêu chuẩn ân cần hỏi thăm Tạp Nhĩ Tư.“Thợ săn ác ma, đại học giả tiên sinh, ngươi tốt!”Tạp Nhĩ Tư gật đầu nói.
Địa vị Nhiếp Ngôn bây giờ căn bản không có cách nào so sánh được với Tạp Nhĩ Tư.
Cho nên hắn nhất định phải tuân thủ lễ tiết của quý tộc.Chứng kiến Tạp Nhĩ Tư dùng một loạt danh hiệu như vậy trả lời Nhiếp Ngôn, Yểu Yểu đứng bên cạnh cảm thấy hơi kinh ngạc.
Nhưng ngẫm lại, thì cũng không biết như thế nào, nhưng trước đến giờ, Nhiếp ngôn luôn luôn có thể lần lượt sáng tạo ra kỳ tích.Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua Yểu Yểu, sau đó lại quay qua Tạp Nhĩ Tư nói:” Ta muốn trợ giúp vị nữ hiệp này hoàn thành nhiệm vụ kế tiếp, chẳng hay Tạp Nhĩ Tư tiên sinh có đồng ý hay không?”Tạp Nhĩ Tư nhìn Yểu Yểu rồi nói:” Vẻ đẹp của nàng mê người như những viên toản thạch vậy, phu nhân, ngươi có quyền hưởng thụ đặc quyền”“Thank you, Tạp Nhĩ Tư tiên sinh tôn kính.” Nhiếp Ngôn nói với Tạp Nhĩ Tư.
Các người chơi là phái yếu, rất khó để hoàn thành nổi nhiệm vụ, có thể xin một hai bằng hữu trợ giúp.
Đây là điều được cho phép, bất quá, người giúp đỡ không được vượt quá nàng ba đẳng cấp.Yểu Yểu hiện tại level 31.
Nhiếp Ngôn từ lần ngủm củ tỏi, level bị rớt đến nay còn chưa có hồi phục lại, trước mắt mới có level 29, cho nên, hắn nhất định là thỏa mãn yêu cầu.Ánh mắt Tạp Nhĩ Tư lướt qua, sau đó dừng lại trên huân chương “Thập thánh kỵ sỹ Quang Minh chi thánh dụ” trên vai trái Nhiếp Ngôn.
Ánh mắt hơi chậm lại.“Ác ma thợ săn, đại học giả tiên sinh, cái ngài đang đeo có phải huân chương “Thập thánh kỵ sỹ Quang Minh chi thánh dụ”?Tạp Nhĩ Tư hỏi, hắn nhìn Nhiếp Ngôn, tay phải run nhè nhẹ, có thể thấy được trong lòng hắn đang rất kích động.“Là nó, tôn kính tiên sinh Tạp Nhĩ Tư, nó là huân chương “Thập thánh kỵ sỹ Quang Minh chi thánh dụ” xin hỏi ngài biết lai lịch của nó sao?”Nhiếp Ngôn thăm dò.
Những nhiệm vụ này khi sử dụng ngôn ngữ đối thoại, hắn phải cẩn thận cân nhắc.Trong ánh mắt bình thản không một gợn sóng của Tạp Nhĩ Tư chợt hiện lên một tia thần thái khác thường, như hoài cảm rồi bùi ngùi thở dài:“Đây là chuyện đã xảy ra rất lâu rồi”Chứng kiến biểu tình trên mặt Tạp Nhĩ Tư.
Trong lòng Nhiếp Ngôn khẽ động, Tạp Nhĩ Tư khẳng định biết được chuyện gì đó!“Ta ngược dòng thời gian tìm hiểu lịch sử năm đó vì ta đã từng nhận được một ủy thác, tôn kính tiên sinh Tạp Nhĩ Tư, ngài có thể kể lại những chuyện năm đó được không?”Nhiếp Ngôn hỏi, hắn còn có một nhiệm vụ cấp truyền kỳ về Quang Minh Thập thánh kỵ sỹ.
Đi tìm hết thảy những việc đã phát sinh, lúc trước mười người kia, rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì.“Ta đã sống hơn một ngàn năm, đến tột cùng là đã qua bao lâu ta cũng không nhớ rõ.
Mọi người vĩnh viễn không nhìn ra được dục vọng, bất quá với ta mọi chuyện đều như mây khói, thế gian ngàn năm chỉ như một cái chớp mắt.
Ta biết rõ ta không phải một ký lục giả tốt, nhưng so với bất cứ kẻ nào, ta đều thích nhìn lại chính mình khi đến cuối con đường.
Ta không ngừng nhìn lại, tích trữ, nhưng thời gian đẩy ta vùn vụt, buộc ta phải chạy về phía trước.
Trong ngàn năm đó, chuyện tình phát sinh nhiều như các vì sao vậy, nhưng có những chuyện ta không có quên.
Năm xưa vào niên đại hắc ám, ta đi theo Tạp Ngõa Nạp đại nhân, chinh chiến tại thổ địa rộng lớn Cách Luân Minh, dùng máu tươi minh thệ, tuyên đọc ý chí quang minh”Tạp Nhĩ Tư nhẹ nhàng kể lại.Hắn chứng kiến minh ước của mười vị thánh kỵ sỹ, sau đó đến nguyên nhân Bố Lỗ Nhân phản bội, đem tất cả mọi chuyện từng cái nói ra.
“Tạp Ngõa Nạp đại nhân qua đời, Bố Lỗ Nhân phản bội ý chí của thần, hắn đem tám vị điện hạ còn lại phân biệt nhốt tại La Tư chiểu trạch, Lạc Lãng sơn mạch, U Thâm huyệt động, lại để cho chó địa ngục trông coi.
Dũng sĩ tôn kích, nếu ngài có thể cứu được tám vị điện hạ.
Tạp Nhĩ Tư nguyện ý trở thành tôi tớ của ngài, cả đời hiệu trung”Tạp Nhĩ Tư động dung nói.Nhiếp Ngôn có chút sửng sốt, không nghĩ tới Tạp Nhĩ Tư chính là người hầu của Tạp Ngõa Nạp.
Trong thánh đường, Tạp Nhĩ Tư là nhân vật hết sức quan trọng.
Lời nói của hắn không hề kém hơn mấy vị hồng y giáo chủ.
Bởi vì vị trí Giáo Hoàng trước mắt vẫn còn để trống, ba hồng y giáo