Tô Tuệ Dung thở dài, dị năng của cô nói phế thì không hẳn mà nói tốt thì cũng không đúng, còn may cô có biến dị thực vật ở hồ nhưng không có nó thì cô chỉ là con hổ giấy mà thôi.
Mầm cây trong tay cô khẽ lay động, trong không khí xuất hiện một làn khói hồng rồi từ từ tan biến.
Cô khống chế được biến dị thực vật vì thế có thể lợi dụng kĩ năng của nó.
Lúc trước cô nhìn thấy Lam Linh Úc ngất, Ngụy Nam Vũ đang muốn mang Linh Úc đi.
Chính kĩ năng khống chế của nó giúp cô mang Linh Úc lại bên cạnh.
Hiểu biết của Tô Tuệ Dung với hệ mộc cũng không nhiều lắm, đời trước cô cùng Linh Úc đều là người bình thường nên đối với chuyện dị năng cũng không được tiếp xúc nhiều.
Những thứ cô biết đều do Ngụy Nam Vũ nói cho Linh Úc, hoặc cô nghe chuyện từ người khác, đối với hệ mộc cô chỉ biết nó có khả năng trị liệu cùng tăng trưởng cây cối mà thôi.
Nhưng cô biết, cô cùng dị năng giả hệ mộc khác không giống nhau.
Ánh sáng màu xanh nhạt hiện lên, mầm cây bị Tô Tuệ Dung thu về.
Tô Tuệ Dung thở dài.
Được rồi, những thứ khác người có thể là đồ tốt, không có phế dị năng chỉ có người không biết khai thác tài năng của mình thôi.
Cô híp mắt, phía sau Đại Học thành giờ lại là nơi tương đối tốt.
Ở đó biến dị thực vật khá nhiều, cô có thể thu thập mấy cây có lực sát thương cao thì tốt rồi.
Duỗi người, lập tức giải quyết được hai chuyện, trong lòng nhẹ nhõm không ít.
Trở lại lều cỏ, Lam Linh Úc khá hơn rất nhiều, ngay cả hô hấp cũng dần bình thường lại, cô an tâm hẳn.
Thay áo ngủ, cảm giác ấm áp trong chăn, ôm lấy thân thể mềm mại của Lam Linh Úc, Tô Tuệ Dung từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau âm thanh kinh hoảng của Lam Linh Úc vang vọng khắp không gian.
"Tuệ Dung, Tuệ Dung....".
Tô Tuệ Dung mở mắt, liền thấy Lam Linh Úc mặt trắng bệch, không ngừng kêu tên cô.
Vộ vàng cầm lấy tay Lam Linh Úc, Tô Tuệ Dung ngồi dậy, ôm lấy Lam Linh Úc.
"Linh úc, mình ở đây, đừng sợ, mình ở đây rồi..."
Tựa hồ nghe thấy thanh âm cuả Tô Tuệ Dung, Lam Linh Úc dần ổn định lại, mở mắt.
Đầu có chút đau, hệ tinh thần do Lam Linh Úc cưỡng chế nâng cấp lên hậu quả không phải không có, nó khiến cô rơi vào mơ hồ.
Tô Tuệ Dung hôn Lam Linh Úc một cái, nhẹ giọng nói: "Linh Úc, cậu khỏe không?" Vừa thấy Lam Linh Úc mở mắt, Tô Tuệ Dung lo lắng hỏi.
Lam Linh Úc nhìn Tô Tuệ Dung, ngoài dự đoán, một bàn tay vung tới má cô: "Mình không phải đã nói rồi sao? Mình đã bảo cậu vào trong không gian tránh tạm một lúc đi phải không? Tại sao cậu lại ra ngoài?" Đôi môi khẽ run rẩy, lời nói nghẹn ngào, ánh mắt Lam Linh Úc cũng đỏ ửng, "Cho dù mình có không gian thì sao? Tuệ Dung, cậu thật quá đáng!"
Tô Tuệ Dung vội ôm lấy Lam Linh Úc, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, Linh Úc, thật sự xin lỗi, mình sai rồi, Linh Úc, mình xin lỗi."
Lam Linh Úc vòng tay ra ôm chặt lấy, "Tuệ Dung, mình sợ, thật sự rất sợ..." Mặc dù lí trí luôn bảo cô rằng Tuệ Dung không có việc gì, nhất định sẽ bình an trở về bên cô, nhưng cô vẫn luôn bất an, vạn nhất có chuyện thì sao giờ?
Không ai biết cô sợ tới mức nào.
Cái cảm giác lo sợ mất đi Tô Tuệ Dung khiến cô không kìm chế được bản thân, chỉ cần nhớ cái cảnh ấy lại khiến nghĩ tới việc mất đi Tuệ Dung, cơ thể cô cứ run rẩy từng cơn.
Tô Tuệ Dung mím môi, "Mình xin lỗi, Linh Úc, thật sự xin lỗi, là mình không tốt, mình không nên đặt an toàn bản thân nên đặt cược, mình xin lỗi, Linh Úc..."
Lam Linh Úc nằm trong lòng Tô Tuệ Dung, yên lặng không nói gì.
Tô Tuệ Dung ôm chặt lấy người trong ngực, giải thích, "Thật ra mình bị biến dị thực vật khống chế, màn sương hồng kia chính là do nó tạo ra, có tác dụng khống chế người khác trong khoảng thời gian ngắn, mình bị nó khống chế nên mới rời khỏi không gian."
Lam Linh Úc lúc này mới nhớ tới chuyện xảy hôm trước, "Mình nhớ, mình nhớ nhưng hôn mê, tại sao mình lại ở đây?"
Tô Tuệ Dung nhẹ giọng nói, "Mình thu phục được biến dị thực vật, lúc mình chuẩn bị lên thì đã thấy cậu hôn mê mà Ngụy Nam Vũ lại lợi dụng thời điểm cậu mất đi ý thức sờ soạng người cậu, thấy thế mình nhanh tay dùng biến dị thực vật kéo cậu xuống nước, sau đó Ngụy Nam Vũ cho rằng cậu chết, hệ tinh thần của cậu lại bắt đầu tiến cấp vì thế mình mới đem cậu lại không gian.".
Ngôn Tình Hài
Cô không nhân nhượng bôi đen Ngụy Nam Vũ, dù sao hai người bọn cô cũng phải rời Đại Học địa chất, cho dù cô nói vậy thì Linh Úc cũng không có cơ hội gặp Ngụy Nam Vũ để phân bua.
Hừ, coi như Ngụy Nam Vũ không thích Ngụy Nam Vũ, cô cũng muốn hình ảnh của hắn trong lòng Linh Úc đen không thể đen hơn nữa.
Lam Linh Úc cau mày, "Ngụy Nam Vũ là người như vậy? Mình không nhìn ra cơ ấy."
"Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
Linh Úc, sau này cậu không nên tiếp xúc quá nhiều với Ngụy Nam Vũ." Tô Tuệ Dung tiến hành bôi đen Ngụy Nam Vũ không có chút áp lực nào, vô cùng thoải mái mà nói.
Mà thực tế cô nói không phải là sai, đời trước Ngụy Nam Vũ lợi dụng cô để chiếm tiện nghi của Linh Úc, điều này làm Tô Tuệ Dung hận không thể băm hắn va ngàn mảnh.
Lam Linh Úc gật đầu, liếc xéo Tô Tuệ Dung một cái, "Đừng tưởng chỉ như vậy mà mình quên chuyện lúc trước.
Tô Tuệ Dung, nếu chuyện này xảy ra lần nữa thì đừng có quay lại nhìn mặt mình nữa!"
Tô Tuệ Dung cười hì hì lại gần, nhấm nháp đôi môi đỏ mọng của đối phương, "Mình sẽ không như vậy, Linh Úc, mình nhất định không làm cậu lo lắng nữa."
Lam Linh Úc nhếch môi, đáp lại đối phương một một cách cuồng nhiệt.
Hai người hô hấp trở nên dồn dập.
Quần áo kín đáo của Lam Linh Úc sớm bị Lê Thanh đổi thành áo ngủ, quần nhau một hồi thì áo ngủ rơi xuống để lộ ra bộ ngực trắng muốt mềm mại.
Lam Linh Úc nở nụ cười mị.
Ánh mắt Tô Tuệ Dung sáng lên.
Hai người vừa trao nhau nụ hôn nồng nhiệt rồi từ từ cởi quần áo của nhau.
Linh khí kết tinh bồi dưỡng cơ thể làm da thịt