Lang thôn hổ yết: nuốt lấy nuốt để
Tô Tuệ Dung cau mày, đời trước cô chưa từng gặp dị năng giả hệ thực vật, trên thực tế, dị năng giả cô gặp chỉ đếm trên một bàn tay, những kiến thức về dị năng đều do cô mơ hồ nghe được, sau đó tìm hiểu bên ngoài.
Nếu không phải vì Lam Linh Úc, cô cũng không chú ý tới việc này.
Tô Tuệ Dung thở dài, thì ra kinh nghiệm đời trước cũng không nhất định hữu dụng.
Cô đã bị "Kinh nghiệm" che mắt mà không nhìn thấy những biến hóa khác, một mực tin những "Kinh nghiệm ấy là đúng."
Cô cười nói, "Mình chưa gặp dị năng giả hệ mộc bao giờ.
Đánh giá của mình về phương diện này là sai hướng rồi." Cô vốn vì dị năng kì lạ của mình mà vui mừng.
Nhưng giờ nghĩ lại, cô vui mừng qua sớm rồi.
Lam Linh Úc nhìn cô, "Tuệ Dung, Mình không biết cậu đã trải qua việc gì, có những gì xảy ra nhưng mình biết cậu có chuyện để trong lòng, Tuệ Dung, không thể nói với mình sao?"
Tô Tuệ Dung giật mình, không tụ nhiên cười, "Mình đâu có chuyện gì gạt cậu a?"
"Cậu cho rằng mình không nhận ra sao? Tuệ Dung, mình cho cậu cơ hội nói ra, không nói thì cũng đừng bảo là mình không để ý tới cậu."
Tô Tuệ Dung há mồm, trầm mặc.
"Tô Tuệ Dung!" Lam Linh Úc nhìn cô, "Cậu thật sự không muốn nói?"
Tô Tuệ Dung cười khổ, "Không có gì là không thể nói." Cô thở dài, nhìn vào đôi mắt của Lam Linh Úc" Linh Úc, cậu tin mình sống lại không?"
Lam Linh Úc ngẩn người.
Tô Tuệ Dung cầm lấy tay cô, thấp giọng nói, "Thật ra mình sống lại từ nửa năm trước, những thứ mình biết không phải do không gian nói cho mà chính là kinh nghiệm chân chính, mình trải qua mạt thế, từ mạt thế quay lại đây."
Lam Linh Úc theo bản năng nắm chặt tay, "Chuyện gì xảy ra thế này?" Cô chỉ cảm thấy Tuệ Dung có chút lạ thường, cảm thấy có chuyện gạt cô mà thôi, ai ngờ Tuệ Dung lại trọng sinh từ mạt thế.
Tô Tuệ Dung cười khổ, đem nửa năm mạt thế mình trải qua kể ra, cô nói rất chậm, lời nói cũng không trầm bổng, mà chỉ bình bình, coi như bạn tốt phản bội hai người, đem số lương thực ít ỏi đi mất thì cô cũng không có cảm xúc gì.
Chỉ đến khi Tô Tuệ Dung kể tới đoạn Lam Linh Úc hi sinh bản thân mình vì cô, giọng nói mới có biến hóa.
Lam Linh Úc vung tay, tát Tô Tuệ Dung một cái, khóc không thành tiếng, "Tuệ Dung, cậu sao có thể làm như vậy?"
Trên mặt nhanh chóng hiện nên năm ngón tay, Tô Tuệ Dung ôm má, thấp giọng nói, "Linh Úc, mình xin lỗi!"
"Xin lỗi sao?" Lam Linh Úc tiến lại gần, nâng mặt Tô Tuệ Dung lên, cười lạnh nói, "Tô Tuệ Dung, cậu biết mình sai ở đâu sao?"
Tô Tuệ Dung không nói lời nào.
Lam Linh Úc nhếch miệng, "Tô Tuệ Dung, chúng ta đã bên nhau từ nhỏ tới giờ, cùng nhau bao nhiêu năm như vậy, trong lòng nghĩ tốt cho đối phương, trên thực tế là hành động dễ gây tổn thương nhau nhất? Vì tốt cho mình? Tô Tuệ Dung, cậu lúc nào thấy mình cùng người đàn ông khác là có thể sẽ sống tốt? Như vậy, vì nghĩ tốt cho mình nên cậu sẽ nhắm mắt làm ngơ để mình lên giường của Ngụy Nam Vũ??!!!"
"Không!" Tô Tuệ Dung ngước mắt nhìn, "Chuyện này không thể! Lam Linh Úc, riêng chuyện này tuyệt đối không được.
Cậu là của mình!!!"
Lam Linh Úc nở nụ cười thê lương, "Tôi là của cậu? Tô Tuệ Dung, tôi là của cậu sao??? Cậu còn nói không thể sao, có gì mà không thể? Đời trước cậu dễ dàng buông tôi ra không phải sao? Tô Tuệ Dung, cậu tốt quá hả, tự cho bản thân luôn đúng phải không? Tô Tuệ Dung, thì ra tình cảm của chúng ta nhẹ như tơ....."
Chưa nói hết câu, Tô Tuệ Dung đã ngăn Lam Linh Úc lại bằng một nụ hôn.
Trong long Lam Linh Úc lúc này ngùn ngụt lửa giận, Tô Tuệ Dung dù có làm như vậy cũng không đủ để cô tha thứ.
Cô ghét nhất cái thể loại luôn nghĩ rằng mọi chuyện mình làm đều tốt cho người khác, vừa nghĩ tới cách làm của Tô Tuệ Dung đời trước, Lam Linh Úc phát hỏa.
Đẩy Tô Tuệ Dung ra, Lam Linh Úc lạnh lùng nói, "Tô Tuệ Dung, cậu cuối cùng làm gì với tôi?"
Tô Tuệ Dung trầm mặc, cuối cùng nói, "Linh Úc, thật xin lỗi, là mình không tốt, mình không nên không nghe ý kiến cậu mà làm liều, Linh Úc, lần sau sẽ không như vậy nữa." Cô thấp giọng cầu khẩn, "Đừng không để ý mình."
Lam Linh Úc nhìn cô, không nói lời nào, xoay người rời đi.
Tô Tuệ Dung kinh hãi, vội vàng chạy ôm lấy Lam Linh Úc, hai người cao cũng gần bằng nhau, Tô Tuệ Dung tì cằm nên bả vai Lam Linh Úc, làm nũng, "Linh Úc, mình biết sai rồi, mình không làm bừa nữa.
Đời này không giống đời trước nữa mà.
Cậu xem, không phải hiện giờ mình cùng cậu có dị năng sao? Chúng ta lại không ở thành phố H, mọi việc đều thay đổi rồi?"
Lam Linh Úc đứng yên nói, "Tô Tuệ Dung, cậu vẫn không hiểu.
Mình không phải muốn đời này cùng đời trước khác nhau, mình chỉ nghĩ mãi mãi ở cùng cậu, cho dù phải đối mặt với cái chết cũng thế! Tô Tuệ Dung, nếu cậu chết thì mình làm sao đây? Cậu có nghĩ tới cảm nhận của mình không? Vì tốt cho mình? Vậy mình hỏi cậu, thế là tốt cho mình à?"
Tô Tuệ Dung siết chặt người trong long mình, cô biết mình đã làm sai, nhưng đó là trường hợp cuối cùng, hoặc cô chết, hoặc hai người cùng chết, dưới tình huống cô nhất định không sống nổi, cô không muốn Lam Linh Úc phải chết, thế giới cuối cùng cũng có rất nhiều chuyện có cái kết tốt đẹp, cho dù hiện tại là mạt thế, "Là do mình sai, do mình sai, Linh Úc, mình không như vậy nữa, cậu tha thứ cho mình đi?"
Tô Tuệ Dung đáng thương nài nỉ.
Lam Linh Úc thở dài.
Tô Tuệ Dung vừa nhìn liền biết có cơ hội, vội vàng nói, "Linh Úc, mình thật sự không dám nữa, cậu tin mình một lần