Hứa Giai Kì chẫm rãi trở về phòng làm việc.
Lúc mở cửa ra đã không thấy Hứa Gia Lâm đâu nữa, cô đang định méc anh hai cùng với Lục Hạo Thiên chuyện hồi nãy mà ! Ông anh của cô lại cứ như vậy nà bỏ đi không lời từ biệt.
Đáng giận !
–" Hạo Thiên, hồi nãy có người muốn làm chuyện xấu với em ! " Hứa Giai Kì chạy đến trước mặt Lục Hạo Thiên, uất ức nói
Lục Hạo Thiên nhíu mày, rời khỏi chiếc ghế của mình, tiến lại nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Bảo bối của anh anh còn chưa từng ức hiếp cô vậy mà lại có những thành phần thích chơi trội.
Đây là muốn thu hút sự chú ý của anh hay là chán sống quá rồi ?!
–" Có chuyện gì ? Ai dám ức hiếp em ? Nói anh nghe anh sử lí giúp em ! "
–" Hồi nãy lúc em xuống dưới kia tự dưng có một tên lôi em vào trong một căn phòng, hắn ta chạm vào người em rồi ! " Nước mắt chảy xuống, Hứa Giai Kì ôm chặt lấy Lục Hạo Thiên
–" May lúc đó em cầm được một thanh sắt đánh hắn ta mới có thể thoát được ! Lúc đó em đã rất sợ ! "
Hai tay của Lục Hạo Thiên lúc này đã nắm chặt lại, gân xanh nổi lên chi chít.
Xem ra anh quá dễ dãi rồi nên mới có người dám động đến bảo bối của anh .
–" Giai Kì, ngoan nào ! Anh đi bắt tên đó cho em toàn quyền sử lí có được không ? Em muốn chặt tay, chặt chân hắn ra cũng được!" Mặc dù rất tức giận nhưng Lục Hạo Thiên vẫn dịu dàng hôn lên đỉnh đầu cô rồi nói
–" Không thích ! Em không muốn gửi thấy mùi máu ! Anh tiêm vài chất hoá học vào người hắn là được rồi ! " Hứa Giai Kì nhỏ giọng nói, chiếc đầu nhỏ dụi dụi vào lồng ngực săn chắc của Lục Hạo Thiên nũng nịu
–" Nãy đánh người mệt rồi, em muốn đi ngủ ! Bế em vào trong đi ! "
Lục Hạo Thiên mỉm cười, đưa hai tay ra bế cô lên theo kiểu công chúa.
Theo anh thấy cô không hề sợ hãi như lời vừa nói, thôi thì cứ nghĩ cô là đang muốn ỷ lại vào anh đi .
Lục Hạo Thiên đặt cô lên chiếc giường êm ái, Hứa Giai Kì không hề muốn để anh rời đi, sống chết ôm chặt lấy Lục Hạo Thiên sau đó mới an tâm nhắm mắt đi ngủ.
Ở bên cạnh Lục Hạo Thiên lúc nào cô cũng cảm thấy ấm áp, thật sự không muốn rời xa anh chút nào hết .
Đến khi nghe thấy hơi thở đều đều của cô, Lục Hạo Thiên mới lấy điện thoại để trong túi ra nhắn tin yêu cầu Tử Duệ đi bắt cái tên chết tiệt kia.
Đích thân Lục Hạo Thiên anh sẽ cho hắn ta biết thế nào là sống không bằng chết .
——————————
Thời gian nhanh chóng qua đi, lúc này đã là xế chiều.
Hứa Giai Kì tung tăng dạo bước trên phố.
Vì hôm nay rảnh qua nên lúc tan làm cô quyết định đi bộ về nhà.
Lục Hạo Thiên muốn đưa cô về nhưng cô đã từ chối, lâu lâu cô cũng nên đi bộ chút cho giãn gân giãn cốt, tiện thể ngắm đường xá, hoa lá, trời mây .
Lộp bộp ...!lộp bộp
Những hạt mưa nặng trịu lại bắt đầu rơi xuống.
Những người trên đường thì đang vội vàng mặc áo mưa, mở dù lên để che còn cô thì vẫn ngơ ngác, đưa tay ra hứng mưa !
Ơ ? Thế là lại mưa à ? Ông trời đang trêu cô ? Chọn lúc nào mưa không mưa, cứ chọn cái lúc cô đang đi ở trên đường mới mưa là sao? Biết thế hồi nãy cô về cùng với Lục Hạo Thiên cho rồi !
Trời càng ngày càng mưa to, Hứa Giai Kì vẫn chầm chậm bước trên đường.
Ướt cũng ướt rồi, cô cũng chẳng cần trú mưa ở đâu cả, dù sao cũng sắp về tới nhà.
Cô chịu cảnh dầm mưa này đã là lần thứ hai trong ngày ! Công nhận cô có duyên với