Tại một tầng hầm ngầm.
Bốp! Bốp!
Từng tiếng bạt tai vang dội kèm theo đó là tiếng khóc nỉ non của cô gái.
"Xin anh tha cho tôi, huhu."
Cô gái cả người chật vật bị đánh đến mặt mày bầm dập cũng gắng gượng quỳ gối cầu xin người đang nhàn nhã ngồi trước mặt.
Triệu Hoành một tay chống má ngón trỏ theo nhịp gõ nhẹ lên sóng mũi, ánh mặt lại tựa hàn băng không chút tình cảm nhìn cô gái kia.
"Cô biết mình làm sai gì chứ?"
Cô gái kia khóc nức nở gật đầu liên tục.
"Là tôi vô dụng không hoàn thành nhiệm vụ, xin anh tha cho tôi."
Cô ta chỉ là một cô gái bán thân kiếm tiền nào dám chọc đến hạng người có tiền có quyền như Triệu Hoành.
Chỉ là tối qua cô ta nhận được một số tiền lớn từ anh ta đi ngủ một đêm với một người nào đó, nhưng có ai ngờ cô ta đến nơi thì có tận hai số phòng 209 hơn thế cô ta có cố mở cái cánh cửa nào cũng không ra.
Triệu Hoành hơi nhắm mắt lần nữa mở ra thì đã không còn cảm xúc dư thừa nào khác, anh ta đứng dậy nói với người bên cạnh.
"Đem cô ta đi đi."
Cô gái kia nghe thế nhất thời hoảng sợ nhưng rất nhanh đã có người tiến lên đem cô ta kéo đi, lúc này thư ký riêng của Triệu Hoành bước tới hỏi:
"Triệu tổng, tiếp theo nên làm thế nào?"
Triệu Hoành đưa tay phủi bụi trên quần áo nhẹ cong khoé môi.
"Anh đi dọn dẹp một chút đừng để lại manh mối, tôi bây giờ phải bận đi dỗ thím nhỏ một chút."
Giang gia.
Tiễn Triệu lão gia và Triệu Thần Huân đi rồi ba mẹ Giang lúc này mới có cơ hội để thăm hỏi con gái.
Giang Phùng hỏi:
"Tiểu Hy con thật muốn gả cho Tứ Gia sao?"
Mục Vân cũng vội chen lời:
"Nếu con không thích cũng không cần gượng ép bản thân, hôn sự này nhà chúng ta từ chối cũng không vấn đề gì."
Mục Hy biết hai người lo lắng cho mình, nhưng cô hiện tại còn có đường lui sao?
"Ba mẹ, chuyện lần này rõ ràng có người muốn phá hủy thanh danh trong sạch vốn có của chú ấy, thì làm sao chú ấy sẽ để người khác có cơ hội dị nghị cách làm người của mình đây."
Cô biết rõ nếu đêm đó không phải là cô mà là một cô gái xuất thân bình thường nào đó chắc chắn sẽ bị Triệu gia thanh trừ.
Ba mẹ Giang nhìn nhau khẽ thở dài, bọn họ cũng hiểu được cái nông sâu trong giới này.
"Nhưng còn việc giữa con và Triệu Hoành thì sao?"
Mục Vân lên tiếng hỏi, bà cũng không thích đứa trẻ kia lắm nhưng con gái đã chọn thì bà cũng không có ý kiến.
Nhưng chuyện lần này náo không nhỏ, về tình về lý cả hai đứa đều có lỗi với đối phương mà hiển nhiên bà cũng nhìn ra con mình nặng tình hơn a.
Nhắc đến việc này Mục Hy ngược lại chỉ nhún nhún vai không cho ý kiến.
"Chả sao hết ạ, nếu ai cũng ngoại tình thì cứ coi như huề nhau thôi."
Mục Hy cũng bất đắc dĩ lắm, một hồi tính toán cuối cùng cô cũng không có được bao nhiêu cái lợi thế.
"Thưa ông bà chủ, cô hai.
Cậu Triệu Hoành đến tìm cô hai ạ."
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đến ngay.
Giang Phùng phất phất với Mục Hy.
"Con đi nói chuyện cho rõ ràng một lần đi."
Mục Hy nhẹ gật đầu đứng dậy đi đến chỗ Triệu Hoành đợi, vẫn là cái vườn hoa ở sân sau khi nảy cô mới nói chuyện với Triệu Thần Huân kia.
Mục Hy có hơi muốn ngửa mặt nhìn trời, đàn ông nhà họ Triệu có phải rất thích phong cảnh nên thơ thế này không?
"Hy Hy, em đến rồi."
Triệu Hoành thấy cô tới liền đi qua nắm lấy tay cô, có chút gấp gáp ngập ngừng hỏi:
"Em và chú út..."
Mục Hy hơi cụp mắt nhìn bàn tay rộng lớn đang nắm tay mình kia nhẹ rút tay về, nhàn nhạt đáp:
"Tôi sẽ kết hôn cùng chú ấy."
"Nói bậy!"
Mục Hy vừa nói ra đã bị Triệu Hoành mạnh mẽ gạt bỏ ngay, anh ta nắm lấy bả vai cô nhẹ nhàng lây.
"Em không phải nói yêu anh sao? Tại sao lại làm thế với anh?"
Nhìn nét thương cảm trong đáy mắt Triệu Hoành nếu không phải Mục gây sớm hiểu rõ con người anh ta chắc cô cũng sẽ ngu muội bị lừa lần nữa.
Nhẹ đẩy tay anh ta ra, Mục Hy nhìn thẳng vào mắt Triệu Hoành nhàn nhạt hỏi:
"Vậy anh đã làm gì với tôi?"
Triệu Hoành ưu sầu nhíu mày một lần nữa ôm lấy bả vai Mục Hy, giọng nói vô cùng dịu dàng và chân thành.
"Anh biết chuyện trên mạng đã làm em ủy khuất nhưng anh và Tư Tình cũng là bị người hại, nếu không thanh