Buổi triển lãm đã thực sự kết thúc, lúc này trời đang dần về chiều, cả khu trung tâm rộng lớn lại trở về bình thường như mọi ngày.
Tại nhà Nam Cung, một người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn, tuổi tác có lẽ cũng gần 70, chính là Nam Cung Thành cha ruột của Nam Cung Minh. Ông ta đang ngồi xem tài liệu của công ty thì thấy hai cha con Nam Cung Minh vừa về tới, bộ dáng chật vật, thê thảm.
Nam Cung Thành vừa ngạc nhiên vừa sững sờ khi thấy mặt của Nam Cung Minh con trai ông ta, xưng lên tím bầm, vết máu còn chưa được lau sạch.
Lại nhìn đến đứa cháu gái yêu quý của mình cả khuôn mặt dính đầy máu, hình như đã bị hủy dung rồi.
Nam Cung Thành đứng dậy, khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt không một tia gợn sóng nhìn Nam Cung Liên, ông ta hỏi :
" Tiểu Liên, hôm nay cha cháu và cháu đến dự hội nghị triển lãm, đã gặp phải chuyện gì, sao cả hai lại thành thế này..? "
Vừa nghe thấy ông nội gọi đến tên mình, Nam Cung Liên bật khóc lớn, rồi kể lại tất cả mọi chuyện.
" Ông nội, là Lục Minh Tử Duệ gây ra chuyện này, hắn cho người hủy dung của con, còn ra tay đánh cha con. Ông nội, người phải báo thù cho cha và con. "
Nghe xong mọi chuyện, Nam Cung Thành siết chặt bàn tay tức giận hất hết mọi thứ trên bàn xuống, quát lớn :
" Thật là hỗn láo, ngay tại địa bàn của chúng ta, thằng nhãi ranh nhà Lục Minh cũng dám động thủ. Coi nhà Nam Cung ta là bù nhìn sao? "
" Lục Minh Tử Hạo, Nam Cung Thành tôi chưa động đến thằng cháu quý tử của ông, vậy mà nó ngang nhiên động vào con trai và cháu gái của tôi, nếu đã vậy, Lục gia chuẩn bị lo hậu sự đi, động vào người nhà Nam Cung, kết quả duy nhất là chết. "
Nghĩ rồi Nam Cung Thành lên tiếng gọi hạ nhân đứng ngoài cửa.
" Người đâu, mau đưa lão gia và tiểu thư đi chăm sóc vết thương cho cẩn thận, rồi gọi Phó Khải vào đây gặp ta. "
Hạ nhân nghe lệnh vội đi vào, bên trong là một đống lộn xộn, cậu ta kinh hãi không thôi vội đưa lão gia và tiểu thư của mình đi chăm sóc.
Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa :
Cộc, cộc ..
" Bẩm lão gia tử, Phó Khải đến rồi. " Là giọng nói của hạ nhân lúc nãy.
" Được rồi cho cậu ta vào đi, Nam Cung Thành lên tiếng. "
Cánh cửa mở ra, bên ngoài một người đàn ông tầm 30 tuổi bước vào, thân hình cao lớn, trên mặt một vết sẹo dài từ trán kéo dài xuống qua mắt bên phải, nhìn trông thật ghê rợn, đáng sợ. Người này chính là Phó Khải một trợ thủ đắc lực của Nam Cung Thành.
Thấy Phó Khải đi tới, Nam Cung Thành ra hiệu cho anh ta đi tới phía mình. Sau đó ông ta nói nhỏ vào tai anh ta. Chỉ thấy Phó Khải vừa nghe vừa gật đầu.
Nghe xong, Phó Khải chỉ nói một câu ngắn gọn :
" Vâng thưa lão gia tử, tôi nhất định sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ, rồi đi ra cửa. "
" Chờ đã, nhất định phải làm gọn gẽ, không được kinh động đến người khác. " Nam Cung Thành nghiêm mặt dặn dò Phó Khải.
" Được, tôi biết rồi !
Nói rồi Phó Khải đi khỏi phòng, chớp mắt đã không còn bóng dáng anh ta đâu nữa.
Nam Cung Thành đứng dậy đi về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ánh mắt đầy âm hiểm ông ta thầm suy tính, xem ra lần này phải trở về Hải Thành để xác định lại quyền lực rồi... " Lục Gia, Lục Minh Tử Hạo, tôi nhường ông hơn 20 năm có lẽ quá đủ rồi. "
Trên xe, Chu Thanh Vũ dựa đầu vào vai của Lục Minh Tử Duệ ngủ ngon lành. Cả ngày hôm nay, quá nhiều sự việc xảy ra, thực sự rất mệt, cho nên vừa lên xe một lúc cô liền ngủ rồi. Ngay cả những việc về Triển Hoằng, chuyện của Lục gia cô cũng quên luôn.
Tử Duệ nhìn cô vợ nhỏ của mình ngủ thật ngon, anh khẽ mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ lên gò má trơn bóng mềm mịn kia rồi nói thầm :
" Tiểu Vũ, em yên tâm, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, anh đều sẽ bảo vệ em chu toàn. "
Thật ra, lần này anh đến Mĩ ngoài việc bảo vệ cho Chu Thanh Vũ vị hôn thê của anh, còn một việc nữa mà anh phải làm đó là phải ép cho kẻ đứng sau chỉ giáo cho lão già Nam Cung Minh trong hợp đồng làm ăn lớn lần trước.
Nam Cung Minh tuy con người ông ta thủ đoạn, lại mưu mô, nhưng đối với Tử Duệ anh thì ông ta căn bản chẳng là gì cả. Người mà anh thực sự cảnh giác chính là Nam Cung Thành, kẻ đứng đầu gia tộc Nam Cung. Tất nhiên để cả một gia tộc định cư ở nước ngoài lâu như vậy, lại còn có thể tạo riêng cho mình một cái uy danh, thì không thể xem thường.
Tử Duệ còn nhớ ngày anh chính thức làm tổng tài của tập đoàn Lục Thị, ông nội từng kể cho anh nghe rằng Nam Cung Thành ngày đó vì thua ông nội trong lần tranh