Lúc này, Chu Thanh Vũ đã tỉnh dậy, cô gái nhỏ vẫn không biết gì về sự nguy hiểm đang cận kề, cô hỏi nhìn ra ngoài cửa kính xe, mọi thứ lướt qua quá nhanh, không nhìn rõ được thứ gì?
" Tử Duệ, chúng ta đang ở đường hầm cao tốc sao? " Cô quay sang hỏi anh.
" Đúng vậy vợ anh thật thông minh. "
" Suốt cả đoạn đường, anh không ngủ sao? " Cô lại hỏi anh.
" Không, anh nhìn em ngủ là được rồi, anh muốn nhìn em lâu hơn một chúc, muốn nhớ rõ khuôn mặt em thật kĩ, nên anh không ngủ. "
" Chỉ vậy thôi sao? " Chu Thanh Vũ không hỏi nữa, cô suy nghĩ, từ lúc anh ra tay đánh Nam Cung Minh, thái độ của anh rất khác, lần đầu tiên cô thấy anh mất kiểm soát đến nỗi muốn giết người. Người đàn ông này, có lẽ phải thêm bao nhiêu lâu nữa cô mới thật sự hiểu anh hết được.
" Tử Duệ, lần này tới Mĩ anh định ở lại bao lâu, anh sẽ quay về Anh Quốc nữa không? " Cô lại tròn mắt lên hỏi anh.
" Không, anh không đi nữa, nếu có thể được, anh sẽ ở cùng em mãi mãi. " Anh ôm cô vào ngực rồi trả lời. Chu Thanh Vũ ngạc nhiên lẫn vui mừng, cô nói :
" Anh không đi nữa sao, vậy thì tốt quá rồi, trong thời gian học tập em có nhiều vấn đề cần anh chỉ dạy. "
" Ừm, nếu có cơ hội anh sẽ dạy em nhiều hơn. " Anh cười rồi khẽ hôn lên chán cô thật lâu. Thấy anh rất lạ..cô vội hỏi :
" Tử Duệ, anh làm sao vậy? Có phải anh có chuyện gì giấu em đúng không? " Anh khẽ cười, xoa đầu cô rồi nói :
" Cô ngốc, em đang nghĩ linh tinh cái gì vậy hả? Anh thì giấu em được cái gì chứ? Mau ngủ đi, một lát nữa chúng ta về tới nhà rồi. "
" Thật không có gì giấu em sao, không đúng người nói dối sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt người khác mà nói, anh mau nhìn em rồi trả lời, có phải xảy ra chuyện gì rồi.." nghĩ một lúc, cô nhìn lên phía trước hỏi :
" Triển Hoằng, anh mau nói thật bằng không tôi sẽ mách với ông nội rằng anh và Tử Duệ bắt nạt tôi. "
Triển Hoằng đang lái xe, nghe thiếu phu nhân hỏi, thầm than, xong rồi : " sao cái vị thiếu phu nhân này cũng chẳng khác thiếu gia là mấy, chỉ cần nhìn thái độ của người bên cạnh thôi liền biết có chuyện xảy ra. Thật là thông minh đến đáng sợ. "
Phải làm sao đây, khi nãy thiếu gia đã dặn là không được nói cho thiếu phu nhân biết nếu không thiếu gia xử đẹp anh. Nghĩ mãi vẫn không biết nên làm thế nào? Anh đành im lặng làm lơ không nói gì cả. Thà đắc tội thiếu phu nhân còn hơn là chống lại thiếu gia, nếu không kết quả vô cùng thảm.
Tử Duệ thấy cô quyết hỏi cho bằng được, đành nói thật.
" Được rồi, Tiểu Vũ, đừng làm khó anh ấy, anh nói rõ với em là được. " Anh thở dài rồi bắt đầu nói :
" Tiểu Vũ, hôm nay chúng ta đã gây chuyện với nhà Nam Cung, con trai và cháu nội gái ông ta.Vì vậy anh nghĩ, lão già Nam Cung Thành sẽ ra tay với chúng ta, tại anh không muốn em lo nên anh và Triển Hoằng mới không cho em biết. "
" Cái gì mà chúng ta gây chuyện trước chứ, căn bản chính là bọn họ kiếm chuyện trước mà, thật là.."
Cô còn chưa nói hết, bỗng nhiên xe thắng gấp. Chu Thanh Vũ suýt đập cả mặt vào ghế lái phía trước..Cô vội hỏi ;
" Chuyện gì thế này, xe chúng ta bị gì rồi. " Triển Hoằng vội tắt đèn xe rồi quay lại nói với Tử Duệ, giọng anh lạnh băng.
" Thiếu gia chúng ta chậm rồi, bọn chúng quả nhiên chờ chúng ta. "
Nghe Triển Hoằng nói, Chu Thanh Vũ hiểu ra ngay vấn đề, từ đầu tới cuối, bằng khả năng suy doán của mình, cô đã biết được vài phần, cho đến khi Tử Duệ nói, thì cô liền xác định. Nhìn anh, cô bình tĩnh nói :
" Tử Duệ, Nam Cung gia cho người giết chúng ta sao? "
Lục Minh Tử Duệ kinh ngạc nhìn sang cô vợ nhỏ của anh, thế mà cô lại không hề sợ một chút nào, ngược lại cô rất bình tĩnh. Nếu gặp cô gái khác có lẽ khóc lóc ồn ào không thôi rồi.
Anh gật đầu rồi nói :
" Tiểu Vũ dù có chuyện gì cũng phải ở trong xe chờ anh, tuyệt đối không được ra ngoài có biết chưa? "
" Không, Tử Duệ anh muốn làm gì? sao phải bắt em ở lại xe, chúng ta không phải đã hứa chuyện gì cũng cùng nhau đối mặt sao? Em không muốn ! " cô gần như sắp khóc vội giữ chặt tay anh lại.
Anh ôm cô rồi nói :
" Tiểu Vũ, sẽ rất nguy hiểm nếu em xuống cùng anh, anh sẽ không để em phải gặp nguy hiểm. Ngoan đợi anh trở lại có được không? "
Chu Thanh Vũ biết dù thế nào anh cũng không đồng ý, cô đành gật đầu, buông tay anh ra rồi nói :
" Anh và Triển Hoằng nhất định phải cẩn thận đó, em chờ hai người trở lại. "
Yên tâm đợi anh, anh và cậu ấy nhất định sẽ quay lại.
Nói xong, Tử Duệ nói với Triển Hoằng :
" mau mở hệ thống tự động bảo hộ của xe. "
"Vâng, thiếu gia ! "
Triển Hoằng khởi động hệ thống, lập tức các mặt kiếng xe được thay đổi bằng một loại kiếng khác. Có màu tối hơn, bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy gì, nhưng bên trong lại nhìn được bên ngoài rất rõ ràng. Vì xe dừng lại ở khoảng cách xa nên cả đám người đợi họ phía trước vẫn không hay biết gì.
" Đi thôi, Tử Duệ nói với Triển Hoằng, giọng anh bình tĩnh đến đáng sợ. "
Bên trong đường hầm cao tốc, cứ tầm mười mét mới có một bóng đèn thắp sáng, xe của họ dừng ngay đoạn đường không có ánh đèn chiếu tới nên không nhìn rõ mọi thứ xung quanh cho lắm.
Tử Duệ với Triển Hoằng bước xuống khỏi xe, dưới ánh sáng mờ mờ của ánh đèn từ xa, anh nhìn thấy trước mặt hai người là bốn chiếc xe màu đen dài, nếu gộp lại tất cả số người trong bốn chiếc xe đó có lẽ đến cả trăm người.
Triển