\*\*\*
Bộ phận Tiếp Tân.
Trong văn phòng, một người phụ nữ tầm 26 tuổi, đang ngồi trước bàn làm việc. Trong tay đang cầm một thỏi son màu đỏ tô lên đôi môi vốn dĩ đã đỏ choét. Cô ta chính là Chu Thanh Lam, chị họ của Chu Thanh Vũ.
Bên ngoài, một nhân viên lên tiếng :
" Giám đốc Chu, chị có bên trong không ? Chị mau xuống sảnh chính công ty, có hai người đang gây rối, bảo vệ đuổi nhưng họ lại không chịu đi."
Đang giở tay, Chu Thanh Lam cau mày khó chịu, thật cái bọn nhân viên này chẳng khác gì thùng cơm, chuyện gì cũng gọi đến cô ta là sao, ngồi một chút mà cũng không yên..
Thấy bên trong không có ai trả lời, cậu nhân viên nọ vẫn không dám tiến vào, chỉ biết đứng ở ngoài gõ cửa liên tục. Lúc này, Chu Thanh Lam mới đứng dậy đi về phía cửa..đưa tay kéo cửa ra một cái, cô ta quát lên :
" Gõ cửa đủ chưa, còn gõ nữa tôi trừ lương của cậu. Thật là không biết phiền sao? "
" Giám đốc, em gấp quá, chị mau xuống đi. "
Nói rồi nhân viên kia chạy vội. Thật là từ khi bộ phận tiếp tân thay vị giám đốc này, mọi người ai cũng áp lực lo sợ không thôi, nhiều người rất ghét cô ta nhưng không một ai dám lên tiếng. Nghe nói cô ta là cháu gái của Tổng giám đốc công ty này. Vậy nên cô ta được ngồi vài vị trí này mà không cần qua tuyển chọn hay thử việc.
Chu Thanh Lam đi xuống sảnh lớn, cô ta cũng muốn xem xem, là người nào làm loạn ở bộ phận của cô ta.
Ở phòng tiếp khách, Chu Thanh Vũ và Hách Liên Thành ngồi yên chỗ cũ, đám bảo vệ vẫn chôn chân tại chỗ, không biết là nên đi hay ở lại. Không khí im lặng đến nỗi có thể nghe tháy tiếng kim rơi.
Thấy Chu Thanh Lam đi xuống, hai cô nhân viên vui mừng ra mặt, để coi cái cô gái nhà quê kia còn vênh mặt lên nữa hay không? Cả hai người cùng đi nhanh tới chỗ Chu Thanh Lam. Sau đó chỉ tay về phía Chu Thanh Vũ và Hách Liên Thành rồi nói :
" Thanh Lam tiểu thư, cô xem chúng tôi đã kêu bảo vệ đuổi họ ra ngoài rồi, nhưng họ không chịu đi, cô gái đó còn nhất định đòi gặp cô. "
Chu Thanh Lam nhìn theo hướng hai nữ nhân viên chỉ tay, cô ta bất giác kinh ngạc... Cô ta nghĩ thầm :
" Chu Thanh Vũ, Hách Liên thiếu gia, sao hai người đó lại ở đây. Họ từ nước ngoài trở về rồi sao? Sao cô ta lại không hay biết, nếu vậy có nghĩa là Lục Minh thiếu gia cũng về rồi..."
Bước đến chỗ phòng tiếp khách, Chu Thanh Lam nở một nụ cười, bộ dạng õng ẹo lên tiếng chào hỏi :
" Thanh Vũ, em trở về rồi hả? Còn cả Hách tổng nữa, anh cũng ở đây sao? Công ty chúng tôi thật vinh hạnh khi được Hách tổng đây ghé thăm nha. Không biết Hách Tổng đây là đến đây vì công việc, hay là vì nhìn trúng em gái của tôi mà tới a? "
Nói rồi Chu Thanh Lam đi tới ghế ngồi xuống. Chả thèm để ý đến sắc mặt của Chu Thanh Vũ và Hách Liên Thành.
Hách Liên Thành cau mày, khuôn mặt anh tối sầm lại, Cô gái này thì ra là chị họ của Thanh Vũ. Đúng là lần đầu tiên anh gặp một người phụ nữ ăn nói thật vô duyên, lại không có chừng mực một chút nào như vậy!
Anh đứng dậy, nghiêm giọng nhắc nhở :
" Vị tiểu thư này, phiền cô ăn nói sạch sẽ một chút, tôi đến gặp Thanh Vũ là nhờ cô ấy giúp tôi tìm một người bạn của tôi. Thật là..."
Hách Liên Thành Không thèm nhìn Chu Thanh Lam một cái, anh quay sang Chu Thanh Vũ rồi nói :
" Thanh Vũ , anh đi trước, lát nữa anh sẽ gọi cho Tử Duệ. Với lại anh cũng có điều nhắc nhở em, nếu mai này, em lên nắm quyền tiếp quản Chu Thị thì việc cần làm đầu tiên chính là xa thải những người miệng ăn ngon mà toàn nói lời dơ bẩn."
Nói xong, anh liền rời đi trước ánh mắt của bao người, Chu Thanh Lam nghe những lời vừa rồi thì không nhịn được mà tức điên lên, Hách Liên Thành vừa đi, cô ta liền nhào tới túm lấy cổ áo của Chu Thanh Vũ quát lên :
" Chu Thanh Vũ, mày đến đây làm gì? Chỗ này không thích hợp cho một đại tiểu thư như mày đâu, có biết chưa?