Rất nhanh, giáng sinh đã lại về.
Thời gian quả nhiên chẳng chờ đợi ai cả.
Mỗi ngày lại mỗi ngày đều bình yên trôi qua.
Hôm nay, trang viên Lục Gia, trang trí nhà cửa để đón giáng sinh, sau đó là năm mới.
Bốn nhóc tỳ nhà Lục Minh đều được diện áo bông, đi ủng cao, cả gia đình bọn họ sẽ đi trượt tuyết.
Thích ghê.
Chiếc ô tô hạnh sang bảy chỗ chạy khỏi cổng lớn nhà Lục Gia.
Rồi hòa vào dòng xe cộ đông đúc.
Trên xe, Thiên Trình và Thiên Bảo hai cậu nhóc ngồi cùng cha ở ghế lái.
Mạc Hân và cha mẹ chồng ngồi ghế sau cùng hai cô nhóc Mạc Hiên và Mạc Hạ.
Hai cô nhóc càng lớn, càng giống mẹ, da trắng, môi đỏ, mắt to tròn đen láy, ngược lại chỉ có đôi chân mày là giống cha, mày kiếm sắc lạnh.
Cả hai cô nhóc đều khoác áo bông màu hồng, có hai dây cột, hai đầu dây là hai cục bông bông trắng muốt bao dễ thương.
Cả hai đứa đều được bà nội cột hai bím tóc nho nhỏ hai bên...đáng yêu không chịu nổi.
"Cha, người đã từng đi trượt tuyết sao?" Thiên Bảo lên tiếng hỏi.
Tử Thiên chăm chú lái xe, nhưng anh vẫn nghe câu hỏi của con trai.
Anh liền gật đầu.
" Cha đã đi vài lần rồi."
"Vậy cha dạy cho con nhé, có được không cha?" Thiên Bảo lại tiếp tục hỏi.
"Ừm, đương nhiên là dạy cho con trai của cha rồi." Tử Thiên vui vẻ trả lời đồng ý.
Bất giác nhìn sang Thiên Trình, anh liền thấy con trai không vui.
"Trình Trình, con không thích trượt tuyết sao?"
Thiên Trình nghe cha hỏi, bỗng hoàn hồn, cậu lắc đầu, " Không có, con không thích lạnh."
Phải, cậu nhóc không thích lạnh.
Càng lạnh thì càng không thích, vết đạn bị bắn vào chân trái, đã lành, nhưng tổn thương xương, thì còn mãi.
Có ai biết, trời trở lạnh, cậu sẽ đau nhức vô cùng.
Chỉ là, Thiên Trình, nội tâm đủ sâu, che giấu cảm xúc rất giỏi.
Cho dù đau, hay buồn, hay vui, đều không ai có thể biết cậu là đang nóng hay lạnh.
Nhắc lại chuyện cũ.
Khi đó bị bắt đi, Thiên Trình bị trúng đạn, bị rơi xuống nước, bao nhiêu là sợ hãi đều đến trong một ngày, nói không sợ thì là không thể nào.
Mà Thiên Trình, chỉ là một đứa trẻ.
Làm sao nói không sợ, là không sợ.
Vậy nên, cậu sợ nước, sợ lạnh, và ghét mùa đông, vì mùa đông, cả cái chân trái sẽ nhức, sẽ đau..
Tử Thiên nhìn biểu cảm của con trai.
Anh thở dài, trong lòng xót xa vô cùng.
Nhưng anh không hiểu tính con trai thì ai hiểu đây.
Cả hai cha con, dù gì cũng từng trải qua giây phút sinh tử có nhau.
Sao có thể không hiểu.
Nói trắng ra, trong bốn đứa con, Thiên Trình là đứa con trai mà anh yêu thương nhất.
Không phải anh thiên vị đứa nào cả.
Mà vì Trình Trình đang có được điều này.
Trong bốn đứa con.
Có lẽ Thiên Trình chịu tổn thương tinh thần và thân thể nhiều nhất.
Thế nên, sự yêu thương đặc biệt từ cha mình, cậu đáng có được.
Tử Thiên không tức giận, anh xoa đầu cậu nhóc, "vậy đến nơi thì con chơi cùng hai em gái nhé."
Thiên Trình gật đầu.
Cậu không muốn làm cả nhà mất hứng.
Mùa đông, nơi đâu cũng thấy tuyết rơi.
Xe cuối cùng cũng đến đích.
Cả một khu trượt tuyết rộng lớn gần 2000 ha.
Nhìn không thấy điểm cuối, tất cả là một màu trắng muốt của tuyết.
Xuống xe, cả nhà vào khu nghĩ dưỡng, ăn điểm tâm, rồi mới đăng kí vào khu trượt tuyết.
Nơi đây đúng là rất đẹp.
Tuy có hơi lạnh một chút, nhưng lại đẹp như thiên đường vậy.
Một màu trắng tinh khôi trải dài khắp vùng.
Từng hàng cây thông xanh muốt thẳng tắp, cành lá nguyên vẹn, một màu xanh.
Thông, loài cây duy nhất sống được trong mùa lạnh.
Sau khi ăn điểm tâm xong, Hai bé con Mạc Hiên và Mạc