Thấy người đến mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, lại là nam tử, vừa thấy chỉ biết không dễ chọc, tên khất cái liền cả giận: "Vẫn là thỉnh vị cô nương này đến bắt mạch đi." Năng lực của nữ nhân hẳn là kém một chút.
Quân Dật Chi lại mỉm cười ngồi xổm xuống, nhanh chóng đặt ngón tay lên cổ tay tên khất cái, thúc giục nội lực, tên khất cái liền ngoác mồm kêu "Ngao" thất thanh một tiếng. Quân Dật Chi lập tức nhíu mày, lắc đầu thở dài, bộ dáng lo lắng làm cho tất cả mọi người cùng nín thở theo, "Bị thương nặng, quá nặng, phải trị liệu tốt mới được. Tùy An đâu, đi mời Binh mã tư của thành Nam, Hoàng đại nhân, đến."
Tùy An lập tức lớn tiếng vâng một tiếng, nhanh chân bỏ chạy. Tên khất cái nghe lời này liền thấy không ổn, bị thương cũng cho là thượng y quán, kêu Binh mã tư đại nhân tới làm gì? Hắn liền nhân cơ hội tiểu công tử kéo tay thiếu niên hỏi bệnh tình hắn thế nào, quay đầu bỏ chạy. Lại không ngờ Du Tiểu Vãn sớm đứng ở đường bên này, nàng cũng không lên tiếng cản hắn, chỉ khẽ ngáng chân, làm hắn ngã lăn quay, ai u ai u kêu không ngừng, mà Du Tiểu Vãn sớm bị Quân Dật Chi kéo ra thật xa, khiến hắn dù muốn đổ tội lên đầu Du Tiểu Vãn cũng không được.
Còn chưa nghĩ ra cách tốt gì để vơ vét tài sản, đám người lại tan mở ra, một vị thiếu niên mặc đồ quan quân, mang theo vài tên binh lính đi đến, nhíu mày hỏi: "Chính là nơi này?"
Tùy An vội gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy."
Quân Dật Chi liền vỗ một cái lên ót Tùy An, trách mắng: "Bảo ngươi đi mời Chỉ Huy Sứ của thành Nam, ngươi đi kêu cái tên hát hí khúc này tới làm gì?"
Du Tiểu Vãn thầm than, vị Quân Chi Miễn công tử này sao lại đến đây, xem ra hai người lại muốn làm ầm ỹ một trận.
Quân Chi Miễn nghiêm mặt nói: "Ta chính là Chỉ Huy Sứ của thành Nam, hôm qua vừa mới nhậm chức, có việc gì thì theo ta đến nha môn nói chuyện đi." Nói cũng không nói nhiều, trực tiếp vung tay lên, vài tên binh lính liền chạy lên kéo tên khất cái đi.
Duy Phương công chúa tiến lên, đánh Quân Chi Miễn một cái, "Ta không thèm đến nha môn của các ngươi đâu."
Quân Chi Miễn giật giật khóe miệng, đành phải nói: "Được rồi." Lại âm thầm gật đầu, xem như chào hỏi hoàng cô cô nhà mình.
Du Tiểu Vãn cũng bắt chước Duy Phương công chúa, tiến đến hành lễ, ôn nhu nói: "Tiểu nữ tử là tới xem náo nhiệt, xin cáo từ trước."
Quân Dật Chi vội nói: "Ngươi đi nhanh đi."
Cặp mắt sáng lạnh như băng của Quân Chi Miễn nhíu lại, "Ngươi là Chỉ Huy Sứ thành Nam, hay ta là Chỉ Huy Sứ của thành Nam?"
Quân Dật Chi cũng làm bộ bắt chước nheo mắt, chỉ ngón tay về phía Duy Phương công chúa, nói: "Vì sao nàng có thể đi, còn nàng ấy thì không thể? Ngươi làm việc thiên vị, trái pháp luật!"
Hai người bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ ngay trên đường cái, trừng mắt nhìn nhau một lúc lâu, Quân Chi Miễn hừ lạnh một tiếng, "Ai cũng không được đi."
Duy Phương công chúa vừa nghe vậy liền cong cong cái miệng nhỏ nhắn, "Đáng ghét." Tùy tùng của nàng vội nói: "Không sao đâu, trong nha môn cũng rất vui." Nàng lập tức lại vui vẻ, quay đầu hỏi Du Tiểu Vãn, "Ngươi có xe ngựa không?"
Du Tiểu Vãn mỉm cười lắc đầu, "Không có." Có cũng không thể cho vị công chúa này ngồi a, nàng ta bây giờ còn mặc nam trang, lỡ mà truyền ra thì còn thành thể thống gì nữa.
Quân Chi Miễn liền chỉ vào trà lâu mà Quân Dật Chi vừa mới ngồi, nói: "Đến chỗ kia nói chuyện đi, thẩm vấn mấy câu là được."
Đi đến nhã gian được bao lúc nãy, đoàn người lần lượt lên lầu, quân lính đứng gác nghiêm ngặt dưới chân cầu thang, không cho người không liên quan đi lên. Quân Dật Chi cố ý đi chậm hai bước, đi theo phía sau Du Tiểu Vãn, dùng giọng cực nhỏ nói: "Lá gan ghê gớm thật a, cư nhiên dám ở trên đường cái bắt mạch cho nam nhân, cách một tầng khăn thì thế nào, chẳng lẽ không bị người ta đồn thổi sao? Ngươi có đầu óc hay không?"
Du Tiểu Vãn biện giải, nói: "Thứ nhất, ta đeo nón che mặt, không mấy người thấy rõ bộ dáng của ta. Thứ hai, ta thấy nàng ấy gặp nạn, đương nhiên phải giúp một phen."
Quân Dật Chi hừ lạnh nói: "Ngươi giúp nàng, vậy ai tới giúp ngươi? Vốn chỉ là một bé gái mồ côi, ngay cả chuyện hôn nhân cũng không biết có lo được không, còn không đầu không đuôi như vậy......"
Nói còn chưa dứt lời, Du Tiểu Vãn liền xoay người nhìn thẳng vào mặt hắn, đứng ở trên hai bậc cầu thang, từ trên cao nhìn xuống, cơ mặt gần như đều bị căng ra, "Việc hôn nhân của ta không nhọc Quân Nhị công tử quan tâm!" Dứt lời liền phất tay áo rời đi.
Quân Dật Chi bị lửa giận thình lình của nàng làm cho ngẩn ngơ, Duy Phương công chúa lập tức nhiều chuyện chạy lại, "Ngươi làm sao mà biết nàng khó
lo việc hôn nhân, có nhà ai muốn làm mai với nàng sao?"
Quân Dật Chi sờ sờ cái mũi, quanh co nói: "Ta chỉ muốn nói cho nàng biết hậu quả thôi...... để biết mà phòng hờ thôi."
"Trời." Duy Phương công chúa liếc trắng mắt, "Chuyện đó thì liên quan gì đến ngươi a? Trưởng bối nhà người ta đương nhiên biết làm thế nào, cần gì ngươi tới nói!" Nói xong cũng bước thẳng lên lầu.
Lúc này Du Tiểu Vãn đã vào trong nhã gian, Quân Chi Miễn còn đứng ở cửa chờ Duy Phương công chúa, quay sang chống lại tầm mắt của Quân Dật Chi, liền mỉa mai nhướng mày, đợi Duy Phương công chúa vào trong mới đi theo vào.
Quân Dật Chi hừ một tiếng, "Chó cắn Lã Động Tân*, không hiểu được lòng tốt của người khác." Quay đầu thấy vẻ mặt táo bón của Tùy An, trong lòng lại thêm căm tức, "Ngươi không phải cũng tưởng nói ta như vậy? Hửm?"
* Lã Động Tân người Hà Trung, họ Lã tên Nham, tự là Động Tân còn gọi là Thuần Dương kiếm khách. Ông là một trong bát tiên của Đạo gia gồm: Chung Ly Quyền, Lã Động Tân, Trương Quả Lão, Lý Thiết Quài, Lam Thái Hoà, Tào Quốc Cựu, Hà Tiên Cô và Hàn Tương Tử. Tương truyền ông chính là Huê Dương Chân Nhân xuống trần đầu thai, trải qua kiếp nạn cuối cùng là "Ái Tình" để đắc đạo.
Trên đường đi Lư Sơn tầm sư học đạo, Lã Động Tân vô tình bị lôi vào chuyện trừ yêu cứu tiểu thư của nhà Vương viên ngoại. Con yêu này chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang thần. Bảo vật dùng để bắt yêu là một bức họa đồ, hễ dụ được nó nhảy vào họa đồ thì cuộn lại, có thể khiến nó xương cốt thành tro.
Lã Động Tân được giao nhiệm vụ giữ cửa, canh chừng bức họa đồ. Khi dẫn dụ được Hạo Thiên Khuyển nhảy vào bức họa, Lã Động Tân vội cuộn lại, nhưng được nửa chừng thì nghĩ tới chủ của nó là Nhị Lang thần nên lưỡng lự thả bức họa đồ xuống. Hạo Thiên Khuyển thoát ra liền quay sang cắn Lã Động Tân một cái rồi chạy mất.
Lã Động Tân vừa bị cắn đau vừa làm lỡ việc trừ yêu của người ta, đành phải ở lại nhà Vương viên ngoại canh chừng Hạo Thiên Khuyển. Sau nhờ Hằng Nga tiên tử đưa tin, mời Nhị Lang thần xuống mới thu phục được nó.
Người đời sau dùng tích "chó cắn Lã Động Tân" này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mắc oán.
Âm cuối có chút hướng lên cao, làm Tùy An cũng run run theo, vội bày tỏ thái độ: "Không có, không có, nô tài là cảm thấy không đáng giá thay cho công tử, Vương phi vì Du tiểu thư mà giận dỗi với thái phi, ngài cũng là vì nàng ấy có thể sớm gả......"
"Ngươi câm miệng cho ta!" Quân Dật Chi căm tức gõ đầu Tùy An một cái, thành công cắt đứt chuỗi dài lải nhải vô nghĩa.
"Chỉ còn chờ ngươi thôi." Giọng Quân Chi Miễn từ phía trên vọng xuống, ý mỉa mai càng thêm rõ ràng, cũng không biết vừa rồi nghe được bao nhiêu.
Cái gọi là thẩm vấn mấy câu bất quá là đến cho đủ mặt, nói mấy câu liền định tội tên khất cái, Quân Chi Miễn tỏ vẻ muốn chỉnh đốn trị an của thành Nam, không để cho bọn du côn lưu manh này đi lũng đoạn đường phố.
Nói đến đây, sự tình coi như chấm dứt, hẳn là có thể thả người đi, nhưng Quân Chi Miễn lại chưa nói cho đi, Du Tiểu Vãn nhất thời không biết cáo từ thế nào. Quân Dật Chi cũng không phản đối, lúc này quay sang hỏi nàng, "Uy, có mang theo mứt trong cửa hàng của ngươi không?"
Trong lòng Du Tiểu Vãn khẽ động, nàng liền bảo Sơ Vân vào trong xe ngựa lấy một hộp mứt mơ đến, mời mọi người cùng nhấm nháp, sau đó hỏi Duy Phương công chúa: "Không biết công chúa cảm thấy thế nào?"
Duy Phương công chúa cười nói: "Ăn ngon, ta còn đang định xin mẫu hậu mua thêm nhiều một chút để ăn."
Quân Dật Chi tung một viên mứt lên không trung, đợt nó hạ xuống liền nhanh chóng há mồm tiếp được, động tác thuần thục như mây trôi nước chảy. Hắn lười biếng nói: "Tiểu cô cô đừng nghĩ nữa, mứt ở trong cung đều là ngự trù làm, làm sao có thể ra chợ mà mua?"
Truyện convert hay :
Trọng Sinh 80 Cẩm Tú Thịnh Hôn