Duy Phương công chúa nhướng mày nói: "Ta muốn ăn, đương nhiên phải mua về cho ta." Nàng năm nay chỉ mới 13 tuổi, còn ở tại trong cung, tất cả đồ ăn thức uống đều phải qua tay Nội Vụ Phủ, không phải bản thân muốn ăn cái gì thì có thể ăn cái đó, bỗng nhiên lại cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn chằm chằm Du Tiểu Vãn, hỏi, "Ngươi làm sao biết ta là Đại công chúa?"
Lúc thẩm vấn, Quân Chi Miễn chỉ hỏi tùy tùng của nàng, Dật Chi cũng không kêu tên nàng, làm sao vị Du cô nương này biết nàng là Đại công chúa? Vốn bởi vì Du Tiểu Vãn ra tay giúp đỡ trong lúc nàng bối rối mà cảm thấy có hảo cảm, lúc này toàn bộ biến thành ngờ vực.
Du Tiểu Vãn nhàn nhạt mỉm cười nhìn lại, mặc cho Duy Phương Đại công chúa ngờ vực đánh giá, nàng không phủ nhận bản thân ra tay giúp đỡ là có một nguyên nhân rất trọng yếu, chính là muốn giao hảo với Duy Phương Đại công chúa, nhưng không phải là toàn bộ. Thấy một tiểu cô nương tràn đầy lòng nhiệt tình bị kẻ khác lừa gạt, nàng cũng sẽ không làm lơ được.
Trong mắt Duy Phương Đại công chúa rất nhanh liền nảy lên vẻ sốt ruột. Đúng là một nha đầu hấp tấp! Du Tiểu Vãn cười thầm trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn thong thả thoáng hiện một chút bị thương, một chút xấu hổ, "Chúng ta đã từng gặp mặt, là ở phủ của Tân Kiến Tước, khi đó công chúa giả dạng thành tiểu thái giám, thế nên hôm nay mới nhận ra được......"
Nghe Du Tiểu Vãn nói, Duy Phương Đại công chúa rất nhanh nhớ lại chuyện ngày đó, mặt nàng lập tức nhăn nhó vài phần: "A a, nguyên lai đúng là đã gặp qua, ngươi còn giúp ta kéo lại nha đầu Tào gia đó, bằng không ta đã bị một cái tát. Đúng rồi, ngươi họ gì? Ngươi là biểu tỷ của Tào Tam tiểu thư đúng không, kỳ thật ta nhớ rõ, chính là nhất thời chưa nghĩa ra thôi."
Thấy Duy Phương công chúa vì nóng lòng chứng minh bản thân mà khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đỏ lên, Du Tiểu Vãn bỗng nhiên cảm thấy nàng có vài phần đáng yêu, liền mỉm cười giới thiệu bản thân, "Tiểu nữ tử họ Du." Có ngoại nam ở đây, không tiện giới thiệu tên.
"À, Du cô nương." Duy Phương vẫn muốn hiểu rõ nghi vấn trong lòng, "Ngươi vừa rồi giúp ta, có phải bởi vì ta là công chúa?"
"Bởi vì ta nghe nói tên khất cái kia chuyên môn đi lừa gạt, mới ra mặt giúp công chúa. Nếu công chúa ỷ thế hiếp người, Du Tiểu Vãn ta quyết không giao hảo với ngài."
Duy Phương nghe xong lời này liền an tâm, nghiêng đầu đánh giá Du Tiểu Vãn vài lần, chân thành cười nói: "Ngươi thực có nghĩa khí, cũng thực thẳng thắn, ta thích ngươi." Sau đó lại bốc một viên mứt vào trong miệng, hàm hồ nói: "Mứt mơ ở đây ngon lắm, ta sẽ bảo Nội Vụ Phủ đến mua một chút."
Du Tiểu Vãn nghe được lời này, trong lòng có chút nhún nhảy, liền hàm súc cười nói: "Công chúa nếu thích ăn mứt mơ này, không bằng chốc lát nữa cùng ta đến cửa hàng lấy một ít, hôm qua Trần công công còn nói muốn đặt hàng a, chính là ta không có nhiều hàng dự trữ như vậy, chỉ sợ cũng không thể đưa vào trong cung."
Quân Dật Chi và Quân Chi Miễn không hẹn mà cùng liếc nhìn Du Tiểu Vãn một cái, thầm nghĩ: Lá gan thật đúng là lớn, cư nhiên dám sai phái Đại công chúa.
Duy Phương Đại công chúa lại nửa điểm cũng không để ý, cười meo meo nói: "Tốt, bất quá ta muốn buổi tối lại hồi cung, ngươi chơi với ta một ngày đi. Cám ơn ngươi vừa rồi giải vây giúp ta."
Du Tiểu Vãn khẽ mỉm cười, "Nhấc tay chi lao." Không thể phủ nhận, Duy Phương Đại công chúa bị tên khất cái kia cuốn lấy, tuy rằng phiền vô cùng, vẫn không có ra tay đánh người, so với lời đồn mà nàng nghe được từ kiếp trước, thật sự là không tương xứng. Du Tiểu Vãn bỗng cảm thấy rất hứng thú đối với vị Duy Phương công chúa, liền thử hỏi một chút chuyện nữ hồng linh tinh.
Duy Phương Đại công chúa lập tức lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, "Ta không thích những chuyện thêu hoa này đó, chẳng lẽ ngươi thích?"
Du Tiểu Vãn cũng bắt chước bộ dạng nghiêng đầu nghĩ ngợi của
nàng, "Cũng không phải thực thích, nhưng tuyệt không chán ghét." Kỹ thuật thêu hoa là do mẫu thân tự tay dạy cho nàng, mỗi khi ngồi trước bàn thêu, nàng cảm thấy giống như mình đang nói chuyện cùng mẫu thân, cho nên nàng mặc dù không thích thêu, lại thường thường lại tự tay thêu vài món đồ chơi nhỏ.
Duy Phương không biết tâm tư của nàng, còn tưởng rằng nàng cũng giống như các thiên kim khác, hành tung câu thúc, trong lòng có hơi hơi thất vọng rồi. Chính là một người chơi đùa lại không vui, nên liền mời nàng cùng chơi một ngày.
Du Tiểu Vãn chỉ chỉ vào xiêm y của nàng, nói: "Nhưng là nam nữ không tiện."
Duy Phương Đại công chúa liền nở nụ cười, "Không sao, để ta bảo người của ta đi mua một bộ y phục nữ là đượ....... Ai... ngươi có muốn xem Cầu Vượt không?"
Hai mắt Du Tiểu Vãn sáng lên, Cầu Vượt là nơi các nghệ nhân tụ tập, hiện nay lại là ngày tết, khẳng định thực náo nhiệt, liền hưng trí bừng bừng nói: "Được."
Duy Phương lập tức quay đầu nói với hai vị Quân công tử: "Các ngươi đi làm việc của các ngươi đi."
Hai người thầm nghĩ, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, chúng ta biết ăn nói với Thái Hậu thế nào?
Cuối cùng đều phải kiên trì muốn đi theo.
Đợi Duy Phương Đại công chúa thay xong y phục nữ, bốn người liền cùng đi Cầu Vượt. Duy Phương và Du Tiểu Vãn đi cùng xe, Du Tiểu Vãn nghĩ nàng ta chỉ sợ còn không am thế sự hơn mình, liền hảo tâm uyển chuyển khuyên nàng lần sau giúp người, nhớ quan sát cho kỹ, xem đối phương có phải là kẻ lừa đảo hay không. Đương nhiên sẽ không nói thẳng, chỉ mượn chuyện xưa trong sách để nói chuyện nay. Duy Phương Đại công chúa thích nhất là đọc truyện, chẳng mấy chốc liền nảy sinh cảm giác "gặp lại hận trễ" đối với Du Tiểu Vãn. Hai người cùng hào hứng bàn luận những quyển tiểu thuyết đang lưu hành đương thời. Một người là công chúa bị vây trong thâm cung, đối với thế giới bên ngoài, luôn vô cùng thích thú. Một người là nữ hài vừa mới trọng sinh, đối với lễ giới, lại dị thường thống hận. Khi hai người cùng nói tới những tình tiết trong tiểu thuyết, hóa ra phi thường nhất trí, càng tán gẫu càng cảm thấy hợp nhau.
Rất nhanh đến Cầu Vượt.
Quân Chi Miễn cho quân lính vây quanh bốn người bọn họ. Duy Phương Đại công chúa và Du Tiểu Vãn đều phải đội nón có khăn lụa che kín mặt. Đoàn người chọn một tòa trà lâu cao nhất nằm giữa trung tâm, ngồi ở nhã gian lầu ba, từ trên cao có thể nhìn thấy hết cảnh vật xung quanh và cả màn xiếc ảo thuật bên dưới. Đi xem xiếc ảo thuật với Duy Phương Đại công chúa thế này quả thật ngoài dự đoán của Du Tiểu Vãn. Nàng cứ tưởng tượng là, hai người sẽ đi dạo dưới phố, vừa đi vừa ngắm cảnh, cùng chen chúc xem xiếc, tiện tay mua đồ ăn vặt, thời gian một ngày cứ thế trôi qua...... Nhưng nàng biết mặc y phục nữ thì có nhiều hạn chế, nên cũng đành cùng ý.
Quân Chi Miễn không thích nói chuyện, Quân Dật Chi lại trầm mặc một cách khó hiểu, chỉ có Duy Phương Đại công chúa và Du Tiểu Vãn vừa xem xiếc vừa líu ríu không ngừng, khi thì cười ha ha, khi thì khẩn trương xiết chặt khăn tay.
Mãi đến gần cuối giờ Mùi*, Quân Chi Miễn thúc giục nói: "Nên trở về, không phải còn muốn đến cửa hang của Du cô nương lấy mứt mơ sao?"
*Khoảng 3h chiều
Truyện convert hay :
Y Phi Kinh Thế