Đối diện với ánh mắt Lục Khanh, đồng tử hắn co rút dữ dội.
Hắn nhịn không được lắc đầu.
Không, đây không phải hắn.
Người bị công chúa nhìn thấy bộ dạng gớm ghiếc này nhất định không phải hắn!Nhưng Lục Khanh vẫn bình tĩnh nhìn hắn, chậm rãi thử hỏi một câu.
"Ngài...!là Tô dại nhân?"
Những lời này tựa như tiếng sét giáng thẳng xuống đầu hắn, đánh đến đầu óc ong ong.
Nàng giống như chịu tổn thương vô cùng lớn, mím môi sợ hãi lùi ra sau hai bước, sau đó xoay người bỏ chạy.
"Công chúa!"
Trong chớp mắt tim mắt như bị dao cắt.
Chân hắn không tự chủ mà tiến về phía trước muốn đuổi theo nàng, nhưng đi được một bước hắn lại dừng.
Đuổi theo sao? Đuổi theo nói cái gì?
Công chúa nhìn thấy gương mặt này sẽ càng chán ghét hắn mà thôi.
Tô Diệc Thừa run lên, đầu óc trống rỗng.
"Tô đại nhân."
Một vị đại thần lớn tuổi tóc bạc phơ do dự mở miệng: "Hạ quan quen biết một vị trung y có rất nhiều kinh nghiệm trị bệnh da liễu.
Không bằng thần giới thiệu cho ngài? Tin rằng mặt ngài rất nhanh sẽ hồi phục như trước."
Tô Diệc Thừa ngơ ngẩn nhìn theo hình bóng Lục Khanh, dùng hết sức lực gào lên với vị thượng thư thấp hơn hắn một cấp: "Cút!"
Lục Khanh chạy đến mức thở hổn hển, sau khi chạy qua khúc ngoặt nàng ôm bụng cười lớn.
Má ơi, vui quá đi.
Mỗi một biểu tình trên mặt hắn ta, mỗi một cục mụn nàng đều nhớ rõ ràng.
Nếu chỉ dựa vào chút độc của Khương Thù, trong thời gian ngắn không thể có hiệu quả như vậy.
Là người của nàng, tên đại phu thứ hai Tô Diệc Thừa tìm về đã giở chút thủ đoạn cho nên mặt hắn mọc càng ngày càng nhiều mụn, càng lúc mụn càng lớn.
Tên đại phu kia dựa theo lý do mà nàng bày sẵn, tận tình khuyên bảo Tô Diệc Thừa: "Thịnh cực tất suy, ngài phải trong thời gian ngắn làm cho đống mụn này nổi lên hết mới có thể giải quyết tận gốc.
Nếu không nó sẽ kéo dài dai dẳng, theo ngài cả đời."
(Thịnh cực tất suy: Một chuyện khi đã đạt đến giới hạn cực điểm thì tức khắc sẽ đổi chiều.)
Tô Diệc Thừa tin cho nên đối với việc mụn trên mặt càng ngày càng nhiều, càng ngày càng to đều không có phản ứng.
Mà hôm nay khi hắn về đến phủ đệ đã thấy tên đại phu kia cuốn gói bỏ chạy, hahahaha.
Lục Khanh cảm thấy hôm nay vui vẻ hơn rất nhiều, thích thú cười khanh khách.
Cười nhiều đến ho, nàng vừa ho một cái liền cảm thấy sau lưng có một bàn tay, giúp nàng vỗ vỗ lưng.
"Công chúa vừa gặp chuyện gì? Vui vẻ như vậy."
Giọng nói lười biếng quen thuộc vang lên, Lục Khanh quay đầu, ánh mắt sáng như sao: "Quân Diễm Cửu?"
"Ngài sao lại ở đây?" Nàng nhìn hắn, đột nhiên phản ứng lại.
"Tô Võ là người ngài tìm tới, cố ý làm xấu mặt Tô Diệc Thừa?"
Quân Diễm Cửu cong cong khóe môi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Lục Khanh bừng tỉnh.
Tuy rằng biết Khương Thù nhất định sẽ chuẩn bị người nhưng hắn có lẽ không nghĩ tới lại nhiều người như vậy, người hắn sắp xếp đều trở nên vô dụng.
Nàng lại nghĩ, đường đường là Bắc quốc nhất phẩm thị vệ Tô Võ, sao có thể nghe lệnh của thái tử Khương quốc?
Nếu quả thật là Khương Thù làm, bước tiếp theo chính là phải điều tra Tô Võ.
"Không nghĩ tới ngài cũng có mặt ác thú vị như này nha." Lục Khanh cười trêu chọc.
"Công chúa đang nói gì vậy?"
Quân Diễm Cửu bày ra vẻ mặt không hiểu, giống như không biết Lục Khanh đang nói gì.
Tuy hắn nguyh trang đến là hoàn hảo nhưng có thể qua mắt Lục Khanh sao? Hắn chính là lòng dạ đen tối nhất trong đám lòng dạ đen tối, là mè đen trong bánh trôi nhân mè đen, nàng lại hiểu hắn quá.
"Không có gì." Lục Khanh cười, vẻ mặt cao thâm khó dò, nhìn thấu mà không vạch trần.
Giữa hè chói chang, tiếng ve sầu kêu râm ran.
Lục Khanh kéo lấy tay áo to rộng của hắn choàng lê n đỉnh đầu che nắng.
Quân diễm Cửu bất đắc dĩ đến cạnh hồ sen hái cho àng một phiến lá.
Hai người vừa mới hồi cung, việc Tô Diệc Thừa rơi mặt nạ trước mặt công chúa đã truyền đến tai Khương Thù.
Khung cảnh đó được Tiểu Thuận Tử miêu tả vô