Khương Thù giơ sách lên, trợn mắt tức giận nhìn Tiểu Thuận Tử: "Đây là sách ngươi chọn cho ta?"
Tiểu Thuận Tử rất uất ức: "Nô tài cũng không trốn ra ngoài được, đều là sai bảo cung nhân đi mua, không bằng điện hạ tạm chấp nhận xem một chút, biết đâu có ích?"
Khương Thù bực bội mắng một tiếng: "Cút!"
Tiểu Thuận Tử ủy khuất cáo lui.
Khương Thù một mình ngồi trong tẩm điện trống rỗng, liếc mắt nhìn đống sách, tuy có chút ghét bỏ nhưng vẫn miễn cưỡng chọn một quyển nhìn vừa khá vừa mắt bắt đầu đọc.
Hôm sau.
Mạc Ly hội báo tình hình với Lục Khanh.
Tô Diệc Thừa tiếp nhận ý chỉ của hoàng thượng đi miền nam cứu tế, hôm nay lập tức khởi hành, chắc hẳn trong vòng một tháng không thể trở về.
Hắn mà đi nàng chắc chắn mất đi nhiều vui thú, chỉ là cứu trợ thiên tai vẫn là quan trọng nhất.
Lục Khanh cong khoé môi: "Hắn suy cho cùng vẫn là người thông minh, tình cảm cùng công danh, hắn chắc chắn phải nắm chắc một thứ."
Chỉ là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, phụ hoàng đối với hắn bất mãn không ít, hắn đương nhiên muốn thừa dịp cứu tế này biểu hiện thật tốt."
"Công chúa có kế hoạch gì sao?" Mạc Ly hỏi.
Lục Khanh lười biếng đáp lời: "Không có, lần này buông tha cho hắn, để hắn cứu tế cho tốt, ngươi tiếp tục điều tra sự việc đại hoàng tử Khương quốc đi."
"Vâng."
"Công chúa, hoàng thượng triệu kiến người."
Mạc Ly vừa rời đi, Nga Nhi liền tiến vào bẩm báo.
Lục Khanh đứng dậy, phía sau là một cục bông nhỏ nhắm mắt theo sau.
Từ sau khi đón Quân Bảo trở về, nàng đi đâu là bé theo đó, đi đi lại lại hệt như một cái đuôi nhỏ.
"Phụ hoàng, người tìm con?"
Lục Khanh ôm bé thỏ bước vào ngự thư phòng.
"A Khanh Khanh, tới đây, ngồi xuống ăn điểm tâm đi."
Tiêu Hoà Đế lập tức sai người bê tới bánh phù dung cùng hoa quả ướp lạnh nàng thích ăn nhất.
Lục Khanh tự nhiên ngồi xuống.
Tiêu Hoà Đế nhìn nữ nhi trước mắt, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Ông vừa mới thấy qua Tô Diệc Thừa, vốn dĩ còn tưởng hắn là phò mã phù hợp nhất, ai ngờ nay đã biến thành bộ dạng kia.
Ông cảm thấy bây giờ Khanh Khanh chắc chắn trong lòng vô cùng khó chịu, suy cho cùng Tô Diệc Thừa đã từng là người con bé cảm mến.
Tiêu Hoà Đế thở dài: "Khanh Khanh của trẫm, con sớm đã qua tuổi cập kê, hiện giờ cũng nên tìm một mối hôn sự, con đã vừa mắt công tử nhà nào hay chưa?"
Lục Khanh nhấp một ngụm trà lạnh, tinh nghịch nói: "Phụ hoàng chấm được vị công tử nhà ai rồi?"
"Trẫm cũng không muốn giấu gì con, Khương quốc lại ngỏ ý muốn hoà thân, lấy mười lăm toà thành làm sính lễ, muốn con làm Khương quốc thái tử phi, cũng bảo đảm cùng Bắc quốc kết mối hoà hảo, từ nay sẽ không phát động chiến tranh nữa."
Lục Khanh cười: "Còn ý của phụ hoàng thì sao?"
Tiêu Hoà Đế dịu dàng nói: "Ý của phụ hoàng chính là ý của Khanh Khanh, nếu Khanh Khanh nguyện ý thì gả, còn nếu không muốn, trẫm liền cắt đứt si tâm vọng tưởng của bọn chúng."
Dừng một chút ông lại nói tiếp: "Trẫm cảm thấy Khương Thù này tuy bị bắt làm tù binh, thế lực có thể suy yếu đôi chút, nhưng hắn là con hoàng hậu, lại là thái tử được sủng ái nhất, con gả qua đó sau này chính là hoàng hậu Khương quốc, địa vị như vậy cũng coi như xứng với con."
Lục Khanh nhịn xuống nét cười.
Nàng kiếp trước đã lĩnh ngộ sâu sắc sự âm hiểm xảo trá của đám người Khương quốc nên tất nhiên biết chỉ mình nàng gả đến Khương quốc tuyệt đối không có khả năng ngăn chặn bọn chúng đánh chiếm Bắc quốc.
Chỉ sợ đến tận khi nàng lên làm hoàng hậu cũng không ngăn nổi bi kịch diệt vong.
Bởi vì dã tâm cùng bạo tàn đã khắc sâu vào xương cốt hoàng tộc Khương quốc, trừ phi Bắc quốc so với Khương quốc lớn mạnh gấp vạn lần, có thể đem bọn chúng dẫm đạp dưới chân.
Lục Khanh thần sắc vi diệu: "Nhưng nữ nhi gần đây có nghe đồn, hoàng thất Khương quốc đang âm thầm tìm kiếm đại hoàng tử thất lạc nhiều năm trước, có khả năng đã lưu lạc đến Bắc quốc ta.
Lão hoàng đế này, rốt cuộc muốn Khanh Khanh gả cho vị thái tử nào?"
Tiêu Hoà Đế đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc.
"Hai vị thái tử?"
"Phụ hoàng không biết sao?" Lục Khanh nghiêm túc giải thích: "Hai mươi năm trước Khương quốc gặp nạn thổ phỉ, vị thái tử khi xưa bị bắt rồi lưu lạc đến Bắc quốc ta, nghe nói hắn