Trái tim Lục Khanh lỡ một nhịp.
Thì ra phụ hoàng đã sớm biết chuyện này? Người tìm Quân Diễm Cửu là vì thế.
Vậy mà còn giả bộ trước mặt nàng?
"Nô tài tuân chỉ." Quân Diễm Cửu trầm ổn lên tiếng.
Lục Khanh suy nghĩ không hiểu vì sao trong lòng nảy lên một cảm giác kỳ quái.
Có lẽ gương mặt Quân Diễm Cửu và nam nhân trong bức họa kia quá đỗi giống nhau, làm nàng không thể không suy nghĩ.
Chỉ là nàng đã trọng sinh một lần, kiếp trước nàng cùng Quân Diễm Cửu bên nhau mười năm, đến tận khi hắn ra đi trong vòng tay nàng, nàng cũng không hề biết hắn có thân phận như vậy.
Hắn với nàng không giấu nhau bất cứ chuyện gì, căn bản không có bí mật nào đáng nói.
Nếu Quân Diễm Cửu thật sự là thái tử Khương quốc lưu lạc, không có khả năng nàng không phát hiện ra.
Nàng suy nghĩ mông lung như vậy chẳng mấy chốc đã về đến Kiêu Dương điện.
Vừa đẩy cửa bước vào nàng liền bị cảnh trước mắt dọa ngây người.
Trong viện nàng xuất hiện mấy cây chuối tây cực kỳ lớn.
Có hai cây còn cao bằng nàng, trên ngọn còn có hoa vàng, từng đóa lớn như mào gà.
Nàng từ bé tới giờ chưa từng thấy loại thực vật nào kỳ quái như vậy.
"Đây là cái gì?" Nàng hỏi.
Một cung nhân bước lên.
"Thưa, đây là lễ vật thái tử Khương quốc đưa tới.
Đây là loài lay ơn vô cùng quý giá."
????
"Hắn mang tới chỗ ta làm gì?"
Mấy cái cây này cao lớn thẳng tắp, rất có sức áp bức, đặt giữa sân làm hoa cỏ tinh xảo của nàng trở nên nhỏ bé đến đáng thương.
Nhưng vấn đề là...!nó chắn hết lối đi!
Đình viện rộng rãi ban đầu có thêm mấy cái cây này lập tức trở nên nhỏ bé, chật hẹp.
Đúng lúc này Khương Thù khoác áo choàng xanh lá đi tới, tay còn phe phẩy quạt xếp cười tủm tỉm.
Nhưng vì hôm qua thức cả đêm đọc thoại bản nên mắt lộ rõ quầng thâm.
"Lần trước luyện kiếm lỡ tay làm hỏng cây hoa yêu thích của công chúa, bổn thái tử cảm thấy hổ thẹn trong lòng nên cố ý đem nó từ Khương quốc tới đây coi như bồi tội."
Lục Khanh dở khóc dở cười, sự việc kia nếu hắn không nhắc nàng cũng đã quên từ lâu.
"Thái tử điện hạ khách khí rồi.
Lục Khanh ta cũng không phải tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, đám hoa này ngài đem về đi."
"Mời công chúa nhận lấy, hoa tươi xứng mỹ nhân là đạo lý xưa nay bất biến.
Nếu công chúa cũng yêu thích hoa cỏ, vậy đưa chúng cho nàng là hợp lý nhất, đặt ở chỗ ta chỉ thêm phí phạm của trời."
Lục Khanh chỉ cảm thấy mấy cái cây kia hút muỗi lại chiếm diện tích, ghét bỏ không thôi.
Lục Khanh hỏi câu cuối cùng: "Để ở chỗ ngài là phí phạm của trời, còn để ở đây bổn công chúa lại không biết nặng nhẹ, ngài nghĩ kỹ chưa?"
Trong suy nghĩ của Khương Thù, đồ đã cho đi tất nhiên không có ý định thu về, vì thế nghiêm túc gật đầu.
Tiểu công chúa cong môi cười, sau đó rút kiếm khỏi vỏ.
Khương Thù chỉ cảm thấy trước mắt loé lên ngân quang, Lục Khanh cầm kiếm xoẹt xoẹt mấy nhát, nhìn qua không có quy tắc nhưng mỗi đường kiếm đều sắc bén chuẩn xác, không bao lâu sau một trận mưa hoa trút xuống.
Những đoá hoa vàng óng cùng cành lá xanh tươi theo gió phiêu du.
Chỉ trong phút chốc đám hoa lay ơn cao lớn chỉ còn trơ trụi.
Trụi rồi?!!!
Khương Thù toàn thân choáng váng.
Hoa lay ơn hắn yêu quý nhất!!!
"Lục Khanh, ngươi điên rồi!" Hắn cắn răng, oán hận trong lòng.
Mà Lục Khanh sau đó tiêu sát tra kiếm vào vỏ, ung dung trở về tẩm điện.
Thật thoải mái.
Nga Nhi chạy lên, phủi phủi lá cây vương trên vai nàng.
Cục bông nhỏ tròn vo đi theo nàng cũng dính đầy mẩu lá nhỏ.
Nó nhân cơ hội gặm lấy một mẩu, nhảy nhót chạy theo.
Chuyện này Lục Khanh cũng không để trong lòng.
Đến tối các cung nhân đã thu dọn sân vườn sạch sẽ như trước.
Trong viện còn bày mấy cái bàn nướng.
Nàng chuẩn bị nướng mấy con dê Quân Diễm Cửu mang tới, sai người lấy rượu nho quý giá trong hầm ra.
"Buổi tối em đi mời Đốc Công đại nhân qua đây ăn cơm." Lục Khanh nói với Nga Nhi.
Nga Nhi lập tức xoay người chạy ra ngoài
Nàng nghĩ một chút lại nói với Thanh Nhi: "Ngươi cũng đi mời