Trước mắt bao người, Vương Xuyên cũng không chịu nổi nữa, đỏ mặt: "Bạn học Nhậm...!Thôi để tôi tự đi."
Nhậm Tử Sâm hận không thể quăng Vương Xuyên đi.
Nhưng cậu không thể.
Cậu không chỉ phải bế Vương Xuyên đến phòng y tế, mà còn phải thể hiện sự thân thiện với bạn cùng lớp.
Lực cánh tay của Nhậm Tử Sâm rất mạnh, nhưng bế một nam sinh cao 1m8 vẫn phải cố hết sức, gân xanh trên cánh tay cậu nổi lên, quai hàm căng chặt, nhưng khóe môi vẫn nở nụ cười như cũ: "Ha ha...!Vậy sao mà được? Cậu là bạn của Niệm Niệm, bốn bỏ lên năm thì cũng là bạn của tôi."
Vương Xuyên không nói gì nữa, chân cậu ấy bị trầy xước, chỉ có thể tiếp tục để Nhậm Tử Sâm bế.
Tình địch là hiểu nhau nhất.
Lần đầu tiên nhìn thấy Nhậm Tử Sâm, Vương Xuyên đã nhận ra ác ý của đối phương.
Thẩm Niệm cũng chạy tới phòng y tế.
Vương Xuyên được đặt trên giường bệnh, bác sĩ ở phòng y tế hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nam sinh được bế kiểu công chúa...
Nhậm Tử Sâm nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Thẩm Niệm, lồ ng ngực như nghẹn lại, tóm lại là hết sức khó chịu.
Trước khi Thẩm Niệm quan tâm Vương Xuyên, Nhậm Tử Sâm đi trước một bước, khách khí nói: "Bác sĩ, phiền bác khám cho bạn này một chút, tiền thuốc men cháu sẽ trả."
Bác sĩ: "..."
Nhậm Bá Vương cũng có lúc quan tâm đ ến bạn học như vậy...
Thanh thiếu niên bây giờ ấy à, xu hướng tính dục đã hoàn toàn khác...
Bác sĩ đương nhiên là người sáng suốt nhất, bác gật đầu: "Ừm, nhìn bề ngoài thì không có vấn đề gì lớn, nhưng mà mắt cá chân có thể phải mất một hai tuần mới lành hẳn, sát trùng vết thương trước đi."
Khi bác sĩ xử lý vết thương cho Vương Xuyên, tất cả sự chú ý của Nhậm Tử Sâm đều ở trên mặt Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm nhíu mày, hoặc là lo lắng, cậu đều nhìn thấy.
Haha, cô nhóc...!cũng rất quan tâm đ ến người khác!
Thế mà cậu còn cho rằng, cô nhóc chỉ đối xử tốt với một mình cậu!
Tình yêu, mẹ nó chính là thứ đồ chơi khiến người ta tổn thương!
Lồ ng ngực Nhậm Tử Sâm lại nghẹn ngào chua xót.
Không biết phải làm sao, không thể la lối khóc lóc, cũng không thể biểu hiện ra bên ngoài.
Đàn ông...!khổ thật!
Một mình chịu đựng tất cả nỗi buồn!
Ai có thể hiểu cho cậu đây?!
Bác sĩ xử lý xong vết thương liền ra khỏi phòng, suốt quá trình Vương Xuyên không hề tỏ ra oán giận Nhậm Tử Sâm.
Trong lòng Thẩm Niệm hiểu rõ, cô rất áy náy: "Vương Xuyên, mấy ngày nay cậu không nên đụng vào nước, cũng đừng tự mình giặt quần áo, dùng máy giặt của trường đi.
Mỗi ngày tớ sẽ đem đồ ăn ngon ở nhà đến cho cậu, để cậu bồi bổ cơ thể."
Nhậm Tử Sâm: "..." Cậu cũng cần bổi bổ!
Nhưng cậu không thể nói ra.
Vương Xuyên ôn hòa cười, không từ chối ý tốt của Thẩm Niệm, cậu ấy nhìn thoáng qua Nhậm Tử Sâm, hỏi một vấn đề: "Niệm Niệm, cậu và bạn học Nhậm có quan hệ gì thế? Yêu đương à?"
Lời này giống như một cơn gió thu mãnh liệt, đột nhiên k1ch thích Nhậm Tử Sâm.
Mặt cậu vô cảm, nội tâm lại lần nữa đấu tranh kịch liệt!
Chiến trường Tu La* đến rồi!
*Chiến trường Tu La: một chiến trường vô cùng ác liệt.
Chiêu này của tình địch là ép vào đường cùng để vùng lên sao?!
Người học giỏi, quả nhiên xảo quyệt!
Nhậm Tử Sâm cũng nhìn về phía Thẩm Niệm, yết hầu nhô ra của cậu lăn lăn không khống chế được, ánh mắt đầy khát vọng nhìn Thẩm Niệm, chờ đợi đáp án của cô.
Nhóc con à, đừng tổn thương anh!
Thẩm Niệm biết sự cố trên sân bóng rổ hôm nay là do tâm tư nhỏ nhen của Nhậm Tử Sâm gây ra.
Cả đời này cô và cậu đều chưa chắc đã có thể thuận buồm xuôi gió, cuộc sống còn dài...!học tập chăm chỉ mới là quan trọng nhất.
Huống