Nhậm Tử Sâm lái một chiếc xe điện, còn chuẩn bị một cái mũ bảo hiểm màu hồng.
Xem ra là đã có kế hoạch từ sớm.
"Đừng nhúc nhích, tôi đeo cho cậu." Nhậm Tử Sâm vô cùng chủ động tự mình làm, nắm bắt tất cả cơ hội được thân cận.
Thẩm Niệm không có lựa chọn nào khác, người này quá mạnh mẽ.
Đội mũ bảo hiểm xong, Nhậm Tử Sâm ngồi lên chiếc xe điện trước, sau đó nghiêng đầu nhìn Thẩm Niệm: "Lát nữa ôm chặt tôi vào, như vậy mới an toàn."
Thẩm Niệm: "..." Một người đã quen đi xe máy mà lại có thể cảm thấy chiếc xe điện nhỏ này không an toàn?
Tất nhiên bảo đảm an toàn không phải chuyện xấu, Thẩm Niệm ngồi lên, hai tay ôm lấy cái eo gầy gò của Nhậm Tử Sâm.
Trong khoảnh khắc đó, thân thể Nhậm Tử Sâm cứng đờ, vô thức hóp bụng lại, Thẩm Niệm cũng nhận ra sự thay đổi của bụng cậu.
Thẩm Niệm: "..."
Cậu sợ nhột à?
Thẩm Niệm không dám ôm quá chặt, thoáng thả lỏng một chút.
Nhậm Tử Sâm chỉ cảm thấy hô hấp đột nhiên khó khăn hơn, cậu âm thầm ảo não.
Có tiền đồ một chút đi, Nhậm Tử Sâm! Cô nhóc chỉ ôm một cái mà thôi!
Cậu khởi động chiếc xe điện, lái rất chậm, tốc độ rất đều, lúc đến dưới lầu căn hộ nhỏ đã gần chín giờ.
Lúc trước Thẩm Niệm cũng từng tới nhà của cậu, cậu không cảm thấy có gì không ổn, nhưng tối nay, trái tim Nhậm Tử Sâm đập thình thịch, cứ mãi nghĩ về phương diện đó, ý chí mạnh mẽ đã không khống chế được mạch não quá mức sinh động của cậu.
Lên lầu, vào nhà.
Đèn ở cửa ra vào bật lên, cửa lại khép lại.
Trong nháy mắt, căn hộ trở thành không gian chật hẹp cho cô nam quả nữ ở chung.
Thẩm Niệm lại tự nhiên hào phóng, cô sống hai đời rồi, tuổi tâm lý trưởng thành hơn Nhậm Tử Sâm nhiều.
Hơn nữa, cô có mục đích, không giống Nhậm Tử Sâm, người đang ở thời niên thiếu 16-17 tuổi.
"Chúng ta bắt đầu đi." Thẩm Niệm buông cặp sách xuống, vẻ mặt thẳng thắn.
Nhậm Tử Sâm nghẹn lại: "...!Bắt...!bắt đầu?!"
Cậu trở nên suy nghĩ lệch lạc rồi.
Nhìn Thẩm Niệm lấy sách giáo khoa ra khỏi cặp sách, Nhậm Tử Sâm mới đột nhiên phản ứng lại: "...!Ừ, bắt đầu đi."
Căn hộ không lớn, phòng khách và phòng ngủ là một, hai người chỉ có thể ngồi cùng một bàn.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Nhậm Tử Sâm có thể nghe thấy nhịp tim của mình, mùi thơm trên người Thẩm Niệm cứ k1ch thích khứu giác của cậu.
Thẩm Niệm: "Tối nay trước tiên chúng ta học thêm toán một chút, sau khi tôi về sẽ lập kế hoạch học tập và nhiệm vụ cho cậu, hôm nay tạm thời bắt đầu từ môn toán học kỳ này."
Thẩm Niệm nói cái gì Nhậm Tử Sâm hoàn toàn không nghe rõ, cậu nhìn chằm chằm đôi môi hồng phấn gần trong gang tấc, thân thể có một cảm giác quen thuộc lạ thường dâng lên.
Muốn hôn!
Thẩm Niệm bắt đầu giảng kiến thức môn toán học kỳ này từ đầu, cô cảm nhận thấy một khoảng tối, ngẩng đầu lên nhìn, thiếu chút nữa đụng phải trán Nhậm Tử Sâm.
Sau đó cô phát hiện, sự chú ý của Nhậm Tử Sâm không không hề nằm ở sách vở, cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt cô, yết hầu khẽ lăn lên lăn xuống.
Thẩm Niệm không phải là một thiếu nữ ngây thơ không hiểu gì.
"Cậu đang nghe sao?" Thẩm Niệm trừng mắt nhìn cậu một cái, vừa định tức giận đứng dậy, thắt lưng lại đột nhiên bị Nhậm Tử Sâm ôm lấy.
Lực cánh tay của cậu vốn đã rất mạnh, Thẩm Niệm không có cách nào tránh thoát.
"Bạn học Nhậm! Cậu đang làm gì vậy?!"
Thẩm Niệm suýt chút nữa cũng quên mất, Nhậm Tử Sâm chính là một con sói đói.
Nhậm Tử Sâm hoàn hồn.
Nhưng hết thảy đã quá muộn, cậu ôm cũng ôm rồi.
Lúc này buông tay thì không thích hợp...
Huống hồ, cậu thật sự cũng không hề muốn buông ra.
Hai người dựa sát vào nhau, Nhậm Tử Sâm nhìn một chút, cậu chỉ cần cúi đầu là có thể hôn ngay.
Có phải chỉ cần hôn là bọn họ sẽ xác định quan hệ yêu đương, cô chính là của cậu?!
Cô sẽ khóc ư?
Nội tâm Nhậm Tử Sâm hết sức mâu thuẫn.
Rất muốn hôn cô, nhưng lại sợ Thẩm Niệm sẽ tức giận, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng dỗ dành con gái.
Rất thiếu thốn kinh nghiệm thực tế.
Thẩm Niệm đẩy ng ực Nhậm Tử Sâm một cái, nhưng không đẩy được.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Nhậm Tử Sâm cố gắng che dấu nội tâm khủng hoảng của mình.
Cưỡng chế cưng chiều gì đó, cậu cũng không phải chưa từng thấy qua.
Dù sao, sau khi ba cậu cưỡng chế cưng chiều mẹ cậu mới có cậu.
Khi còn bé, cậu thường xuyên nhìn thấy "livestream" cưỡng chế.
Nhậm Tử Sâm khó có thể khống chế bản thân, suy nghĩ trong lòng đang kêu gào, cậu vội vàng muốn xác định quan hệ của hai người.
"Nhóc con, tôi muốn hôn cậu."
Nhậm Tử Sâm thẳng thắn bày tỏ tâm tư của mình.
Thẩm Niệm nghẹn một tiếng: "Cậu đừng làm loạn!"
Nhậm Tử Sâm thoáng cúi đầu, đôi môi chạm vào cái trán trơn bóng của Thẩm Niệm.
Hôn cô ấy một cái.
Xúc cảm tinh tế, quả thực làm cho người ta phát điên.
"Nhóc con...!tôi, tôi nhịn không được, hôn một cái thôi được không?" Nhậm Tử Sâm kề trán Thẩm Niệm, một lòng muốn hôn lên đôi môi củ ấu hồng hồng kia.
Thẩm Niệm cảm giác được lực cánh tay của đối phương lại lớn hơn một chút, cô lại đẩy cậu: "Nhậm Tử Sâm! Đừng làm thế!"
Cô hiếm khi gọi tên mình, đặc biệt là tức giận như thế này.
Trái tim Nhậm Tử Sâm lạnh hẳn đi.
Nhóc con thật sự không thích cậu sao?
Lẽ nào cô nhóc thích những chàng trai có nội tâm sâu sắc?
Quả thật cậu không có nội tâm sâu sắc gì cả, ngoại trừ một khuôn mặt ra, cơ bản là không có gì.
Nhậm Tử Sâm lo lắng hai người sẽ hoàn toàn trở mặt với nhau.
Cậu buông Thẩm Niệm ra, chủ nghĩa đàn ông của thiếu niên đang quấy phá, mất hết mặt mũi.
Nhưng cậu càng sợ...
Sợ cậu sẽ giống Nhậm Lăng.
Cưỡng chế quả thật sẽ giúp cậu hoàn thành tâm nguyện, nhưng cũng sẽ đẩy đối phương ra xa.
Thẩm Niệm được tự do, cô đứng lên: "Cậu, cậu...!rốt cuộc cậu có muốn học thêm không?"
Nhậm Tử Sâm giống như một đứa trẻ làm sai: "Muốn."
Thẩm Niệm cảm thấy tối nay chắc chắn không thích hợp để tiếp tục học thêm: "Vậy bắt đầu từ ngày mai đi, cậu...!không được phép có ý nghĩ như vừa rồi."
Nhậm Tử Sâm cảm thấy mình rất ấm ức, rõ ràng ngay từ đầu cô nhóc tiếp cận cậu trước!
Bây giờ thả thính cô, cô lại không muốn.
"Nhưng tôi nhịn không được." Nhậm Tử Sâm hết sức thẳng thắn.
Thẩm Niệm: "..."
Thẩm Niệm xoay người định đi, Nhậm Tử Sâm đột nhiên đứng lên, nắm lấy cổ tay cô, cúi đầu, giọng nói khẩn thiết: "Tôi có cơ hội không? Tốt xấu gì cậu cũng cho tôi một cơ hội chứ, bây giờ không thể yêu, vậy tôi sẽ chờ."
Thẩm Niệm rất mâu thuẫn.
Đối với cô mà nói Nhậm Tử Sâm là một sự tồn tại đặc biệt.
Không ai trên đời này giống như cậu, có thể cho cô mạng sống của mình.
Nhưng đồng thời, cô cũng sợ cậu khi lớn lên.
Qua vài năm, Nhậm Tử Sâm sẽ trở thành người vô cùng nguy hiểm.
Thẩm Niệm bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: "Vậy cậu học tập thật tốt, chờ cậu thi vào top 10 lớp, tôi sẽ cho cậu cơ hội."
Cô cho rằng Nhậm Tử Sâm tuyệt đối không có khả năng thi vào top 10.
Điều kiện này chỉ là kế hoãn binh.
Ai ngờ Nhậm Tử Sâm đồng ý: "Được! Cậu nói rồi đấy, không được đổi ý."
Thẩm Niệm gật đầu: "Ừ."
Nhậm Tử Sâm vẫn lo