Trên đường đi đến bệnh viện, lòng anh như lửa đốt, Nghi An ngất xỉu nhưng vẫn mê mang nói đau bụng.
Trán cô lấm tấm mồ hôi, Từ Khiêm vừa ôn cô vừa lau đi vết mồ hôi đó.
Bàn tay cô siết chặt lấy áo của anh.
Từ Khiêm cũng hoảng hốt.
Xem ra....cô có thai rồi! Chết tiệt!!!
"Nhanh đi Cố Minh ".
Từ Khiêm nói với anh.
"Được ".
Cố Minh dặm ga, tăng tốc đi về phía bệnh viện gần nhất có thể.
Khi xe dừng lại ngay phòng cấp cứu, anh đặt cô lên giường rồi vội đẩy cô vào.
Lúc này trên tay anh, đổ đầy mồ hôi.
Nghi An được đẩy vào, không ngường uốn éo vì đau đớn.
Một tay cô ôm lấy bụng mình.
Cô được đưa vào cấp cứu, anh đứng ở bên ngoài đứng ngồi không yên, cứ đi qua đi lại.
Trông ngóng đèm của phòng cấp cứu sao còn chưa tắt.
Đã hơn hai tiếng rồi, cô vẫn chưa ra nữa!
"Cậu ấy sẽ không sao đâu ba mẹ." Thanh Thanh an ủi ba mẹ Lục rồi quay sang với ba Lãnh.
Bây giờ vẫn cần người trấn tĩnh họ.
Một năm trước đây khi Nghi An được đưa vào bệnh viện, bà cũng lo lắng đến mất ăn mất ngủ.
Bây giờ vẫn vậy.
"Ting".
Cửa phòng cấp cứu mở ra, trên tay y tá cầm ra một chiếc khay dính đầy máu.
"Ai là người nhà của bệnh nhân Lục Nghi An ".
"Tôi".
Từ Khiêm bước đến.
"Tôi là chồng của em ấy? Em ấy thế nào rồi".
Cô y tá nhìn anh.
"Chồng? Anh là chồng của bệnh nhân anh có biết cô ấy đang mang thai không".
"Cái gì chứ".
Ba Lãnh bước đến.
"Thật không".
Từ Khiêm nắm lấy vai cô ta.
"Thật." Cô y tá vội đẩy anh ra.
"Nhưng mà...khi bị va chạm thì bị động thai rồi, chúng tôi phải quan sát tình hình của bệnh nhân rồi mới có thể đưa ra kết luận giữ hay không giữ".
Đau muốn chết vậy đó!
Cái thai quá nhỏ, chỉ mới được hai tuần mà thôi, chưa tròn tháng.
Qua ba tháng thai mới ổn định, xem ra...cô y tá lắc đầu bỏ đi.
Cô có thai? Con của anh! Nhưng có thể không giữ được! Chết tiệt.
Từ Khiêm đấm vào tường thật mạnh.
Điều do anh mà ra! Nếu như anh đứng bên cạnh cô thì cô sẽ không ra nông nỗi này.
Cũng sẽ không để cho mẹ anh đẩy cô va vào cạnh bàn.
Cô mà có mệnh hệ gì anh tuyệt đối sẽ không tha cho một ai!
Ba Lãnh biết, Nghi An và Từ Khiêm vốn yêu nhau, ông cũng không có ý định ngăn cản họ.
Nhưng tình cảnh hôm nay, ông không thể không ngăn chuyện tình này lại được.
Từ phu nhân không thích con bé! Cho nên mới làm ra chuyện như vậy.
"Khi đó cậu đã làm gì hả".
Lục Nghiên Trung túm lấy cổ áo của Từ Khiêm mà hét lên.
Đẩy anh thật mạnh, khiến cho Từ Khiêm va vào vách tường.
Sao đó Lục Nghiên Trung không chút do dự, đấm cho anh một đấm.
Nghi An trong lòng của Lục Nghiên Trung chưa từng thay thế đi, em gái của anh ta sống nhiều năm như vậy rồi, tình cảm sâu đậm vô cùng.
Từ Khiêm cũng không ngăn cản.
Đánh rất đúng.
Khi đó anh không thể bảo vệ cô, cho nên anh không hề đánh trả lại.
Cố Hân và Cố Minh vội ngăn cản Lục Nghiên Trung ra, ai cũng có thể nhìn thấy Lục Nghiên Trung rất yêu thương đứa em gái này.
Thanh Thanh cũng đứng ra khuyên anh, Lục Nghiên Trung nghe lời dừng lại, nhưng nghĩ đến Nghi An phải cấp cứu thì điên tiết lên.
Hung hăng mà đấm anh nữa.
"Đau".
Cố Hân không ngăn được anh, cho nên chỉ có thể ôm bụng.
Lục Nghiên Trung cũng bình tĩnh lại, liếc Cố Hân một cái.
"Em lén ăn cái gì rồi đúng không".
Đêm qua muốn ăn cay, anh không cho thế là mè nheo với anh cả một đêm.
Cuối cùng cô cũng ăn được một trái xoài chua cay!
Cố Hân bị anh mắng chỉ có thể im lặng, do cô thèm cay mà, nhưng anh kỹ quá tới tháng thôi mà, cái này không cho ăn? Cái kia không cho làm!
Đến khi cô được đưa ra thì Từ Khiêm nắm lấy tay cô.
"An An.
Em nghe anh không em".
"Từ....Từ Khiêm".
Cô mơ màng gọi anh, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
"Bệnh nhân không được khỏe, tình hình nếu muốn giữ thai nhi thì phải thật cẩn thận".
Bác sĩ nói.
"Không thể chịu được sự tác động mạnh hay kích thích".
Mọi người lắng nghe bác sĩ nói, không ai nói gì, cô được đưa vào phòng riêng để tịnh dưỡng.
Suốt một đêm đó, Từ Khiêm không rời cô nữa bước, cũng chỉ ngồi ở đó mà im lặng nắm lấy tay cô.
Anh sợ mình sau khi đi, thì cô sẽ biến mất hay có chuyện gì xảy ra một lần nữa.
Anh không thể để cho cô có chuyện gì được nữa.
"Em nằm ở đây vài hôm nhé, khỏe lại chúng ta về nhà, ăn tết cùng nhau nhé".
Năm nay là năm họ bên nhau, cho nên anh rất muốn được cùng cô ăn tết bên nhau.
Họ cũng đã bàn rồi, sẽ đi du lịch khắp nơi để được thoải mái.
Sau đó anh sẽ nói với ông bà Lục, xin phép được cưới cô làm vợ.
Nhưng mà mọi chuyện lại liên tiếp xảy ra, ngay cả bây giờ thiếu tướng Lãnh cũng chưa chắc sẽ đồng ý để cho Nghi An lấy anh.
Nếu anh mà có con gái, mà mẹ của bạn trai nó lại đối xử với con gái anh như vậy.
Anh sẽ lập tức bắt nó về nhà.
Anh có thể nuôi con mình, cháu mình được.
Cốc cốc!
Ông Lãnh đứng ở ngoài cửa gõ hai tiếng, Từ Khiêm quay lại nhìn, thấy ông ra hiệu cho anh đi ra ngoài.
Cố Hân cùng với Thanh Thanh bước vào, nói với anh là cứ để họ trông Nghi An, thiếu tướng Lãnh có chuyện muốn nói.
Từ Khiêm có chút không muốn nhưng cuối cùng anh vẫn đứng dậy.
- -----
"Chuyện của mẹ cậu là như sao vậy".
Ông hỏi.
"Cháu cũng không ngờ, bà lại không thích An An".
Từ Khiêm muốn hút thuốc quá.
Đứng ngay hành lang gió thổi đung đưa, anh muốn xua tan đi nỗi buồn này.
"Chú không ngại cháu hút thuốc chứ".
Ông không nói gì, Từ Khiêm lấy ra một điếu thuốc, sau đó bật lửa lên mà hút.
Không quên đưa cho ông một điếu.
Hơi khói bay