Nghi An ngủ hơn một ngày mới dậy.
Khi tỉnh dậy thì chỉ thấy Giản Ái cùng Cố Hân ở bên mà thôi.
"Cậu tỉnh rồi".
Giản Ái đỡ cô ngồi dậy.
"Các cậu đến khi nào vậy? Từ Khiêm đâu".
Nghi An nhìn một vòng không thấy anh ở đâu.
"Thầy Từ nói chuyện với ba cậu rồi".
Cố Hân nói.
"Nghi An!! Nghi An.
Cậu có bé con rồi".
"...".
Nghi An mở to mắt mình.
Cô nghe cái gì vậy? Bé con nào!
Chính cô cũng không biết mình mang thai thì làm sao biết bé con ở đâu.
"Nhưng mà khi cậu ngã, có dấu hiệu động thai rồi, phải quan sát thêm".
"Tớ....có thai".
Cô đặt tay lên bụng mình, trong bụng cô đang có một sinh linh nhỏ bé đang dần tạo hình.
Chỉ một vài tháng nữa, nó sẽ ra đời, sau đó sẽ chạy nhảy khắp nơi.
Kiếp trước cô đã từng mong được có một gia đình nhỏ bé, cũng không cần cao sang.
Chỉ là chưa kịp thực hiện thì cô đã nhảy lầu tự sát rồi, giờ đây hạnh phúc đến quá mau, cho nên cô có chút không tin được.
Bản thân của cô tuy đã hơn hai mươi tám tuổi, lớn tuổi hơn Từ Khiêm một tuổi, nhưng khi vào thân xác này thì mới có mười chín tuổi.
Từ một bà cô già trở thành một cô gái trẻ tuổi.
Nghi An vẫn chưa hoàn hồn được.
Hôm nay trong hoạ mà được phúc.
Nhờ như vậy mà cô mới biết mình mang thai, nhưng mà Cố Hân nói động thai? Nghi An sợ mình không giữ được bé con nên rất lo lắng.
"Không sao".
Giản Ái cười.
Xoa dịu Nghi An.
"Thầy Từ đã tìm bác sĩ tốt nhất cho cậu rồi, sẽ bình an tất cả".
"Ừm".
Cô gật đầu.
"Cậu đi gọi Từ Khiêm vào giúp tớ với".
Cố Hân vội chạy đi ngay.
Cô phải nghĩ ngơi cho thật tốt, sau đó sinh ra một đứa bé trắng trẻo mập mạp đáng yêu.
Cao lớn khoẻ mạnh như Từ Khiêm vậy đó.
Anh đẹp trai như vậy, bé con nhất định sẽ thừa kế gen của anh sẽ trở thành một em bé đẹp nhất.
Cố Hân đi tìm thầy Từ, không ngờ lại nói chuyện Nghi An có thai cho cậu ấy biết.
Cô ấy vội nấp sau lưng Lục Nghiên Trung vì sợ anh tức giận sẽ ném cô ấy xuống tầng nhà này luôn quá!!
Hu hu! Không có cố ý đâu mà, cô ấy vui mừng quá nên mới như vậy thôi, chứ Cố Hân cũng muốn giấu lắm chứ bộ.
Tại cái miệng của cô nhanh hơn não thôi, không trách cô được mà!
Lục Nghiên Trung cũng hết nói.
Đêm nay về dạy bảo cô lại vậy.
Vợ mình, mình chọn tuy có ngốc nghếch một chút, nhưng mà không sao cả, mình anh thông minh đủ rồi.
Anh sẽ dạy cô lại, nhưng là dạy trên giường, dạy ở ghế sô pha, hay phòng ăn hay thậm chí là ở bồn tắm, nơi nào anh cũng dạy cô được cả.
Dạy cô cách lấy lòng anh và làm tình với nhau.
"Em xin lỗi thầy Từ ạ".
Cố Hân vẫn xin lỗi anh.
"Không sao".
Anh xoa đầu cô.
"Cô bé nhà Lục Nghiên Trung không có lỗi".
Từ Khiêm nói, anh vốn định nói với cô sau, vì anh sợ không giữ được, nên nếu không giữ được thì anh sẽ giấu cô mãi mãi.
Bây giờ cô đã biết, tuy có chút khó khăn nhưng anh sẽ cố giải quyết triệt để chuyện này.
Vì tất cả hôm nay, mọi chuyện thành ra như vậy, điều do mẹ anh.
Anh thật không ngờ bà lại làm ra chuyện như vậy.
Nếu hôm nay anh không có ở nhà thì cô sẽ ra sao? Mất mạng luôn không?
Từ Khiêm hoảng sợ trước những giả thiết mình đưa ra, anh bước một bước thành ba bước đi vào phòng bệnh thăm cô.
Đã vậy đêm qua anh còn làm cô rất nhiều lần, anh chỉ hận không thể đánh chết bản thân mình.
Vợ anh mang thai, anh lại làm liên tục suốt đêm!
Anh đúng là đồ khốn nạn mà! Từ Khiêm tự trách mình, trách anh không để ý đến cô, không để ý đến việc cô mang thai xong rồi còn bỏ đi nữa!
Nghi An nằm ở phòng bệnh, tuy còn mệt nhưng vẫn không giấu được niềm hạnh phúc mà bản thân cô nhận được.
Cô được lên chức mẹ rồi!
Thật hạnh phúc.
"Em mà khóc hoài, bé con sau này sẽ mít ướt như em".
Anh mở cửa bước vào, vừa không quên trêu chọc cô, sau đó lại lau nước mắt.
"Đừng nghĩ lung tung".
"Chúng ta có bé con rồi.
Em rất vui".
Vui nên mới không kiềm được nước mắt mình.
"Đúng vậy.".
Anh cười.
Giản Ái cũng rất biết chuyện, vội vàng đi ra ngoài để lại cho họ nói chuyện với nhau.
Cô ấy cũng rất lo cho bản thân mình, hơn hai tuần liền, anh Cảnh Hoài miệt mài trên người cô.
Có khi nào....Giản Ái sờ bụng mình.
Có khi nào cô cũng có rồi không?
Cô với anh là thanh mai trúc mã với nhau, từ nhỏ cô đã được chơi cùng với anh.
Đến khi lớn lên không biết từ khi nào từ tình anh em mà cô đã chuyển sang tình yêu.
Cũng không đúng, họ chỉ mới làm liên tục thôi, cũng chưa tròn tháng, chắc không có đâu.
Vì cũng có lúc anh đeo bao mà.
Giản Ái tung tăng đi tìm Trần Cảnh Hoài, nhưng không ngờ đến bản thân mình đã có thai rồi.
Súng của thật mạnh mà!
Một lần là dính!
......!
"Cố Hân nói có thể không...giữ được sao ạ".
Nghi An xoa bụng hỏi anh.
"Giữ được.
Đừng lo, anh đã liên hệ với một số bác sĩ khác rồi, sẽ để cho mẹ con em bình an tất cả".
Từ Khiêm rót cho cô một ly nước, sau đó kê lại miệng cho cô uống.
Cô gật đầu, ngồi nói chuyện với anh một chút thì cô mệt lại muốn nghĩ ngơi.
Anh giúp cô đắp chăn lại.
Sau đó đi ra ngoài nghe điện thoại.
- --------
"Mẹ! Rốt cuộc mẹ muốn làm gì".
Từ Khiêm hỏi bà.
"Con phải chấm dứt với nó!! Mẹ không đồng ý.
Từ Khiêm nó không phải là con nhà họ Lục".
Từ phu nhân gào lên trong điện thoại với anh.
"Thì đã sao? Vợ của Từ Khiêm này, con có quyền lựa chọn".
"Mẹ sẽ ngăn cấm, là con dâu nhà họ Từ phải môn đăng hội đối mẹ mới đồng ý.
Nếu không thì nó đừng mong vào nhà họ Từ được một bước".
Anh bật cười.
"Mẹ! Không phải là em ấy làm dâu mà con sẽ đi ở rể, con của chúng con sẽ không mang họ Từ".
Rồi anh tắt máy.
"Con....Từ Khiêm, alo...Từ Khiêm." Bà tức giận gọi lại cho anh nhưng lại không được.
Đúng là chết tiệt!
Con nhãi