Nghi An ngủ rất ngon, mới hơn tám giờ sáng cô đã tỉnh dậy.
Cũng không thấy Từ bên mình.
Cô thay quần áo xong thì mới bước xuống nhà.
Chỉ thấy ba cô ngồi ở phòng khách đọc báo mà thôi.
“Ủa ba! Từ Khiêm đâu ạ”.
“Nó mới ra ngoài rồi con, cuối năm nên Từ thị có việc nên nó mới đến công ty xem sao rồi thưởng cuối năm nữa.” Đương nhiên là đến để giải quyết chuyện của Lạc Nhân rồi, anh cũng đến công ty nhưng là đến bên Lạc thì từ sớm.
Mới hơn ba giờ sáng anh vẫn còn giải quyết đống rắc rối do mẹ anh để lại.
Xong sáng chưa được bảy giờ anh lại phải đi sớm để tìm Lạc Nhân nói cho ra lẽ.
“Con ăn đi”.
Ông lấy đồ ăn sáng mà anh đa chuẩn bị sẵn cho cô.
“Đang mang thai, đừng nhịn đói”.
“Dạ”.
Nghi An muốn lấy điện thoại của mình, nhưng ba Lãnh lại không cho.
“Tạm thời, khi con mang thai đừng xem điện thoại.
Ảnh hưởng đến em bé”.
Cũng là một mục đích của ông, để Nghi An nhìn thấy những tin tức đó lại không hay.
“…vâng”.
Nghi An biễu môi muốn phản đối nhưng cũng không dám.
Chỉ lặng lẽ ăn rồi xem tivi mà thôi.
Nghi An ăn xong thì có hai người nữ đến nói là chuyên gia điều dưỡng cho cô lúc mang thai được Từ Khiêm đặc biệt tìm đến họ.
Thật ra Nghi An cũng rất ngạc nhiên, vì Từ Khiêm vốn không nói gì với cô cả mà?
“Chúng tôi được anh Từ tìm đến để điều dưỡng cho phu nhân đây một số kiến thức khi mang thai ạ”.
Cô gái đó tươi cười nói.
“Nhưng…Từ Khiêm không nói gì với tôi cả”.
Nghi An nói.
“Ừm cũng có thể do anh Từ quên mất, anh ấy nói phu nhân sức khỏe cũng ổn định, nhưng vẫn phòng ngừa ạ”.
Cô gái khác lên tiếng.
“Vậy sao”.
Nghi An tuy nghi ngờ nhưng vẫn mời họ vào nhà vì đây là phép lịch sự.
Họ bước vào như không có gì, Nghi An rót nước thì họ mỉm cười dịu dàng ngồi uống nước, nói vài câu chuyện phiếm với Nghi An.
Nhưng mà ba Lãnh vẫn cẩn thận gọi cho Từ Khiêm xác nhận xem đúng không.
Ông vẫn thấy họ có gì đó không đúng, có lẽ do đặc thù nghề nghiệp trước đây nên ông vẫn thấy họ có chút nghi hoặc.
Ông đi ra một góc ngồi nói chuyện, nếu Từ Khiêm cho người đến thì đã nói với ông rồi chứ không cần đợi ông gọi xác nhận, mà cũng có thể là Từ Khiêm lại quên mất, mấy hôm nay công việc của anh rất nhiều lại vô cùng bận rộn.
Dù sao thì cẩn thận vẫn trên hết, nhưng không ngờ chuông điện thoại vừa mới reo lên thì một trong hai cô gái đó đã dùng súng khống chế Nghi An.
Pằng!
Khiến cho ông giật mình, không ngờ lại như ông dự đoán.
Nhưng Nghi An đã có đề phòng, khi họ chuẩn bị khống chế cô thì cô đã lấy con dao gọt trái cây trên bàn phóng ra về phía họ.
Sau đó cô ấy lăn một vòng để trốn tránh họ.
Nghi An chỉ tin những người thân thiết bên cạnh mình mà thôi, còn những xa lạ trước đây cô ấy luôn đề phòng.
Đây là sự bảo vệ mạng sống của cô ấy, tuy mang thai nhưng động tác hết sức cẩn thận.
“Nghi An.” Ba Lãnh buông bỏ điện thoại.
Ông chạy về phía cô ấy, nhưng một cô gái khác lại tách hai người họ ra.
Hai người họ có súng như Nghi An và ông thì lại không có, họ chỉ biết tránh né những viên đạn được bắn ra mà thôi.
Đoàng!
Đoàng!
“Alo alo”.
Từ Khiêm lo lắng cô có chuyện cho nên vội đi về ngay vì anh mới vừa nghe tiếng súng nổ.
Điện thoại mới vừa được kết nối thì lại mất tính hiệu, anh gọi lại nhưng không ai nghe máy, trái tim anh dường như lệch đi mất một nhịp.
“Tôi sẽ đính chính lại chuyện này”.
Rồi anh bỏ đi ngay.
Lạc Nhân nhìn theo anh rời đi, mở một nụ cười bí hiểm.
Chỉ sợ anh về thì cô ta đã chết rồi! Chỉ mong anh về kịp mà thôi.
Từ Khiêm à.
Ha ha! Lạc Nhân cười sảng khoái đi làm việc.
********
Nghi An lộn một vòng, cô bắt lấy khẩu súng mà ba Lãnh ném về cho mình.
Ông chạy vào phòng sách nơi mà Từ Khiêm cất giấu thứ này.
"Pằng ".
Mặc dù không trúng mục tiêu nhưng cũng đủ cho cô chạy đi.
“Con đi trước đi”.
Ba Lãnh giữ lấy một khẩu súng lục khác.
“Có đi thì chúng ta cùng đi”.
Họ đã nhận lại nhau, không lý nào cô lại bỏ ông lại một mình.
Năm lần bảy lượt đều có người muốn dồn Nghi An vào chổ chết.
Tuy cô bắn súng không giỏi, nhưng cô phóng dao rất chuẩn.
Nhưng không là gì so với hai cô gái này, họ có chuẩn bị mà đến đương nhiên sẽ không dễ dàng đối phó.
Hiện tại Nghi An cũng không thể nào nhân nhượng được với đám người muốn lấy mạng của mình được.
Cô cũng không giỏi bằng cô gái lạ mặt kia, mọi thứ trên tay của cô được cô gái đó phóng ra điều khiến cho đối phương bị thương.
Tuy nhiên Nghi An cũng không thua kém.
“Con đang mang thai.
Nghi An… nghe lời ba.
Đi ngay đi”.
Nếu không thì một xác hai mạng, cái thai trong bụng cô quá nhỏ lại quá yếu.
Ông sợ khó giữ được lúc đó ông lại ân hận.
“Sẽ không sao”.
Nghi An nói.
Một tay cô ôm bụng mình, thầm nói con ngoan một chút .
Một tay cô cầm chắc lấy khẩu súng.
Bây giờ họ đang trốn vào một góc trong nhà, hai người đó vẫn đi tìm họ khắp nơi.
“Cho người đến thêm đi, bọn họ phòng thân rất giỏi chỉ có hai người e là dễ thất bại và còn không bắt được cô ta”.
Cô gái đó nói trong điện thoại.
“Được”.
Người đó nói.
Thấy người của mình đến ứng phó với Nghi An thì hai người bọn họ mới đỡ lo.
Lúc này ông Lãnh đã bị trúng một phát đạn ngay cánh tay, ông chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Nghi An cũng vội giúp ông cầm máu lại.
Nhưng họ đơn phương độc mã chiến đấu, e không phải là cách.
Nhưng không chỉ có hai người họ thôi, rất nhanh sau đó lại có thêm một đám người khác, ai nấy điều trang bị vũ khí.
“Bắt sống lấy cô ta”.
Một tên nói.
“Rõ”.
Cuối cùng, ông Lãnh không khuyên được