Một tuần lễ qua đã làm phiền Minh Hoàng Lễ rất nhiều, Từ Khiêm khi đến còn mang đến một phần lễ đặc biệt chính là một thùng súng máy loại mới nhất đến tặng cho anh ta.
Tuyết Thanh rất thích món quà mà Từ Khiêm đưa đến, Minh Hoàng Lễ nhìn vật nguy hiểm đó thì cạn lời thật rồi!
Chơi rất vui, thậm chí còn luyện tập rất nhiều.
…
Nghi An hỏi thăm anh tuần nay có gì vui không, Từ Khiêm liếc cô một cái đầy bỏ ghét.
Một tuần qua Từ Khiêm ở nhà phòng không gối chiếc, cũng chỉ có ba Lãnh bầu bạn mà thôi.
Càng quá đáng hơn là Đoàn Ân Nhi đó lại đến trường đại học K để tìm Từ Khiêm.
Anh không những không nể mặt mà còn không thèm nhìn lấy cô ta một chút, cứ thế mà đi thẳng.
Từ Khiêm muốn ném cô ta đi thật xa mình, xa đến mức như một con vi khuẩn.
Nghi An nghe anh kể mà bật cười.
Vi khuẩn? Người đàn ông này ví con gái người ta như vậy đó.
Hết nói nỗi mà.
Nhưng mà…Từ phu nhân lại vẫn muốn kết đôi họ à?
“Nói như anh thì cô ta vẫn tìm anh hả”.
Nghi An hỏi.
Mình mới đi có một tuần thôi mà đâu có đi luôn đâu mà cô ta lại nhân cơ hội này cướp đi Từ Khiêm?
Xem bà bây đây chết rồi đúng không? Xem ba mẹ con bà không còn nên định cướp chồng, cướp cha của con cô à.
Từ Khiêm gật đầu.
Cả tuần nay anh bị làm phiền đến mức mệt mỏi.
Chỉ mong Nghi An về sớm mà thôi, ở trường thì có Cố Minh giúp đỡ tránh đi được Đoàn Ân Nhi đó.
Quá mệt mỏi rồi.
Nghi An thì chỉ muốn bẻ đầu cô ta xuống mà thôi, ai đời canh chính thất đi vắng thì lại tò te quyến rũ chồng của người khác chứ.
Ngáo ngơ rồi à?
Cô biết Từ Khiêm vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, gia thế lại tốt, ngoại hình ưa hình.
Ừm…chuyện đó thì cũng rất tốt, thậm chí còn khỏe nữa.
Ân ái mà anh không biết mệt, vô chính sự một cái là hì hục làm, làm đến khi Nghi An mệt xỉu thì thôi.
Căn nhà nhỏ của họ, nơi nào cũng có dấu tích của những trận chiến ân ái để lại.
Từ Khiêm là người yêu cầu sao đó thì cũng là người dọn dẹp mọi thứ, vì Nghi An bị hành xỉu luôn rồi sức đâu mà dọn nữa!
Lúc trước khi mang thai, anh thường xuyên được thoả mãn d*c vọng.
Chỉ là hiện tại có hơi khắc chế, Nghi An còn nhớ rất rõ việc họ ân ái lại sau hơn bốn năm tháng anh nhịn thịt.
Đêm đó anh sung sức làm, khiến cho Nghi An mệt mỏi cả đêm.
Bây giờ… Nghi An than trời.
Mình đi một tuần rồi, xem ra anh không được thoả mãn rồi.
Kiểu này về lại bị làm chết thôi quá! Đúng là…
Đúng như Nghi An dự đoán, khi mới vừa về đến nhà, Từ Khiêm hỏi cô có mệt không.
Nghi An nói không thì bị anh ôm lên đến bên sô pha.
Rồi đè lên.
Chuyện gì cũng không cần nói nhiều, làm trước đã.
Nghi An bị anh hôn đến thở không được, được anh thả ra thì hít thở, váy trên người bị anh vén lên đến tận đùi.
Sau đó thì đỡ cô ngồi dậy, anh cởi khoá kéo rồi ném váy đi.
Gấp gáp không thể chờ được nữa.
Một màn ân ái được diễn ra trong sự thỏa mãn của anh.
- -------------
Thời gian trôi qua rất nhanh, bụng của Nghi An đã được bảy tháng.
Đã lớn hơn rất nhiều.
Các bạn học thì ban đầu cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó lại coi như không có gì tiếp tục làm việc của mình.
Sinh viên mang thai cũng không phải chuyện gì lớn lao cả.
Nghi An đã học xong một kỳ này, giờ chỉ ở nhà đợi thi mà thôi.
Lục Nghiên Trung cuối cùng cũng được trị khỏi, hơn hai tháng trị thương.
Cánh tay phải của anh cũng đã cử động được và có phản ứng trở lại.
Tuy nhiên, tạm thời anh cũng cần tịnh dưỡng nhiều, cứ cách một tuần thì sẽ được châm cứu một lần.
Về nhà chưa được một ngày, anh đã cho người đem đến số Huyết Yến Tây Á đến tặng cho Hà Tuyết Thanh để bồi bổ cơ thể.
Tuyết Thanh rất thích Huyết Yến mà Lục Nghiên Trung đưa đến, nên Minh Hoàng Lễ đã cho người đi hỏi số Huyết Yến Tây Á còn lại mà Lục Nghiên Trung giữ nó.
Tuy Lục Nghiên Trung không lấy tiền nhưng hôm sao thì nhận lại được một mũi phi tiêu, xem như quà đáp lễ, Lục Nghiên Trung đưa nó cho Cố Hân để cho cô xử lý.
Thời gian hai tháng qua, Cố Hân luôn bên cạnh anh không rời.
Luôn cùng anh vượt qua những cơn đau đớn này.
Lục Nghiên Trung chưa từng thấy mang ơn ai nhiều như với Cố Hân, người ta bên bạn trai mình luôn được cưng chiều, nhưng với anh thì lại không như vậy.
Cô luôn chăm sóc anh tận tình.
Không ngại nguy khó đi vào rừng cứu anh về.
Đêm đến,