Sau đó Nghi An chưa kịp thích ứng thì đã bị một chiếc xe khác ở phía sau mà tấn công đến.
Liên tục va chạm vào phía sau để làm đẩy nhanh quá trình tốc độ của xe.
“Xem ra…tớ liên luỵ cậu rồi”.
Nghi An cười với Giản Ái.
Nếu như hôm nay Giản Ái không đi cùng thì người xảy ra chuyện chỉ có mình cô mà thôi.
“Nói cái gì đó”.
Giản Ái đánh lái tránh đi.
“Tớ không sao”.
“Nghi An.
Hay là chúng ta chơi lại chúng đi”.
Cũng không thể chờ chết được.
“Được”.
Nghi An đồng ý với ý kiến đó của Giản Ái.
Phía trước và phía sau đều có xe tấn công, nếu chờ chết thì thật không đáng.
Giản Ái muốn liều một phen xem sao
Cô ấy hít sâu một hơi, dặm mạnh chân ga sau đó đánh lái một bên muốn va chạm lại chiếc xe bên hông mình.
Cuộc đời của Giản Ái chưa bao giờ hoảng sợ mà kích thích như vậy.
Rầm.
“Tiếp tục”.
Nghi An lên tiếng.
“Áp sát nó”.
“Được”.
Rầm
Rầm.
Chiếc xe chạy song song bị các cô va chạm thì vội tránh đi, sau đó giảm lại tốc độ của mình.
“Cậu sợ chết không”.
Nghi An hỏi.
“Sợ sao không.
Cậu có cách hả”.
“Ừm.
Nếu có xe hay vật cản nào ở phía trước cản lại, cậu cứ tông thẳng đến đi.
Liều thì sẽ không sao? Nhưng tớ không chắc”.
“Được”.
Nghi An nói rất đúng, nếu không liều thì họ sẽ không thoát được, huống chi khi va chạm, xe đã bắt đầu chảy xăng.
Để lâu thì họ sẽ không thoát được.
Vẫn là liều thì ăn nhiều.
Tạch tạch.
Phía trên các cô có một chiếc máy bay trực thăng, chỉ dẫn cho các cô chạy theo hướng của họ để giảm mức thương tổn đến thấp nhất.
Giản Ái đi theo họ
Không ngờ từ phía trước có một chiếc chạy ngược chiều lao đến về phía họ.
Cùng lúc đó, bên hông và phía sau đều có xe.
Như có hiệu lệnh của người nào đó, bọn chúng tấn công liên tục vào xe của bọn cô.
Người trên máy bay thấy vậy vội vàng ngắm bắn vào hai chiếc xe đang sức ép.
Nhưng… chiếc xe phía trước lao đến như điên, tông thẳng vào xe của bọn cô.
“Á”..
Rầm
Rầm.
“Giản Ái”.
Giây phút cuối cùng, Nghi An muốn cởi bỏ dây an toàn của mình đỡ lấy sự va đập cho cô ấy nhưng không được, nên vẫn nhoài người ôm lấy đầu Giản Ái.
Chiếc xe cuối cùng cũng đã dừng lại, nhưng từ tromg khoang xe, xăng bắt đầu chảy mảnh ra.
Bên trong xe vẫn còn có tín hiệu khẩn cấp vang vọng lên.
Các mảnh kín xe vỡ bay khắp nơi, nhiều mảnh còn ghim vào thân xác của hai người.
Trên lưng của Nghi An có rất nhiều mảnh vỡ.
“Cậu …mau chạy đi”.
Nghi An thấy Giản Ái không sao thì yên tâm, xua tay bảo Giản Ái rời đi.
“Có chạy thì cùng chạy”.
Giản Ái cởi được dây an toàn của mình, vội vàng từ bên cửa sổ mà nhảy ra, vì cửa đều đã bị hỏng.
Bịch.
A…
Giản Ái lăn một vòng, vội vàng chống tay đứng dậy đi đến bên ghế phụ đưa Nghi An đi ra.
“Chạy…đi…”.
Bộp bộp
Bộp
“Hoàng tiểu thư”.
“Mau giúp chúng tôi…mau đi…”.
Thấy có người đến, Giản Ái mừng rơi nước mắt.
Tít
Tít
“Người mau đi trước”.
Một người nhận thấy được tín hiệu nguy hiểm nên muốn đưa Giản Ái đi trước.
Tít
Tít.
“An An…không….buông ra…”.
Giản Ái bị bọn họ khống chế kéo ra khỏi chiếc xe đang dần bốc khói.
Kétttt
Một chiếc xe dừng lại, là Trần Cảnh Hoài.
Khi thấy Giản Ái một thân đầy máu, nhưng vẫn kiên cường không chịu đi.
Lại nhìn thấy xe khói ngày càng nhiều.
Nhưng Nghi An vẫn không thấy đâu.
“Đội trưởng”.
“Anh Cảnh Hoài…An An…cậu…ấy”.
Sau đó liền ngất đi, được một người lính quân đội đỡ lấy nên mới không ngã xuống đất.
“Mau bảo mọi người rời đi đi.
Đưa em ấy đến bệnh viện đi”.
Trần Cảnh Hoài thấy Giản Ái không sao thì chạy lại bên xe của Nghi An vẫn còn bên trong.
Có người đưa cô đến nên sẽ không sao, nếu anh mà đi, thì Nghi An chắc chắn sẽ chết.
Cửa phụ không mở được, nên anh tìm cách mở cửa ghế sau.
“Anh…mọi người..mau chạy đi…đừng lo cho em”.
“Đừng lo.
Em sẽ không sao đâu.
Cố lên một chút, Từ Khiêm đang đến đây”.
Trần Cảnh Hoài nắm lấy tay Nghi An vỗ nhẹ.
“Anh….Cảnh Hoài…nếu…em có gì mong anh giúp em trông hai đứa con”.
Giờ phút này, Nghi An không nghĩ được gì cả, chỉ biết đau lòng cho hai đứa nhỏ mà thôi.
Cô mà có chuyện gì bọn nhỏ đã mất đi một người yêu thương.
Nghi An thật sự không cam lòng chết đi.
Cô còn muốn lo cho con mình, lo