Ba tháng sau đó
Thanh Thanh tốt nghiệp đại học xong, liền muốn học thêm lên nữa.
Cố Minh cũng không phản đối.
Thế là cô ấy cùng với Cố Hân hai người nắm tay nhau đi học lên thạc sĩ.
Chỉ còn có mỗi Giản Ái ở lại trường học học đại học năm cuối mà thôi.
Nhưng cuối cùng Thanh Thanh và Cố Hân quyết định đợi Giản Ái học xong thì học lên chung luôn với nhau.
Ở đại học, Giản Ái học cùng với Tuyết Thanh, tuy không học chung nhưng họ thường xuyên gặp nhau.
Nhân khí của Tuyết Thanh ở đại học rất tốt.
Thường xuyên có bạn học theo đuổi, nhưng khi thấy một người đàn ông dẫn theo ba đứa con nhỏ thì lại cạn lời.
Thì ra cô học lại đại học mãi là vì bận sinh con.
Cố Hân bế cháu gái mình lên chơi, bé gái đã được ba tuổi, rất tinh nghịch lại nói lênh thuyên.
Hai bé đều biết mẹ bệnh nên vẫn nằm ngủ, hằng ngày Nghi Niệm sẽ đọc truyện cổ tích cho mẹ mình nghe.
Chữ của trẻ con chữ nghe được chữ không? Nhưng Từ Khiêm luôn quay lại những đoạn video đó để rồi sao này đợi Nghi An tỉnh lại thì cho cô ấy xem.
Con trai của Giản Ái tên là Cảnh Tinh, Tinh trong tinh anh.
Cậu bé thường xuyên chạy đến chơi cùng với hai bạn nhỏ cùng lứa tuổi với mình.
Vì là con nhà lính, nên từ lâu cậu bé đã được ba mình dạy bảo rất kỹ.
Nên so với An Nghiêm thì lớn hơn rất nhiều.
.....
Tại uỷ ban nhân dân
“Thanh Thanh.
Cuộc đời anh chỉ hối hận duy nhất một điều”.
“Đó là quen biết em quá trễ, nhưng thật may, chúng ta là của nhau.
Những phút giây bên em, anh luôn trân quý.
Thanh Thanh, anh biết em không thích xa hoa, hôm nay Cố Minh anh không đèn không hoa.
Anh chỉ có một chiếc nhẫn bình thường để cầu hôn em”.
Đứng trước cửa uỷ ban nhân dân, Cố Minh quỳ xuống chân thành cầu hôn cô.
“Thanh Thanh, hãy để quãng đời còn lại của em cho anh chăm sóc em được không em?”.
“Được”.
Thanh Thanh đưa tay mình ra để anh đeo nhẫn, sau đó họ đi đến uỷ ban nhân dân để làm thủ tục kết hôn.
Bước ra khỏi uỷ ban, Thanh Thanh không giấu được nụ cười bên môi mình.
“Cố thiếu phu nhân.
Chúc mừng em”.
“Đáng ghét.” Thanh Thanh nhìn tờ giấy đăng ký vui không thôi.
Cô từ nay đã là vợ hợp pháp của anh rồi.
Vui thật.
- ----
Chuyện còn vui hơn nữa ngoài việc Nghi An tỉnh dậy.
Trước mắt cô ấy là một màu tráng xoá.
Nghi An xoa đầu mình.
Đau quá.
Dùng sức một chút thì lại mệt mỏi thêm.
Cô muốn ngồi dậy nhưng khômg có sức, đúng lúc có một người đàn ông bước vào.
“Hửm? Tỉnh rồi à”.
Thanh Giao đi lại kiểm tra cho Nghi An.
“Thấy rõ tôi không”.
Nghi An gật đầu, muốn nói nhưng chỉ phát ra tiếng khàn khàn.
“Không vội, cô mới tỉnh dậy, đừng nói nhiều”.
Thanh Giao làm một loạt động tác kiểm tra.
“Con tôi đâu? Từ Khiêm nữa”.
“Đi chơi với hai tiểu thiếu gia rồi”.
Thanh Giao cười.
“Con của cô rất thông minh.
Dẫn đầu một đám nhóc con”.
“Vậy sao.
Con tôi mà”.
“Tỉnh lại thì tốt, quan sát thêm đã, đợi độc ép ra hết mới được”.
Thanh Giao rút một ống máu.
Việc Nghi An tỉnh dậy, Từ Khiêm là người biết đầu tiên, khi đó anh đang đưa hai con đi học, thì nhận được tin, liền không đưa đi nữa, quay xe 180 độ đến Thanh Nguyệt đường.
Hai đứa nhỏ cũng rất vui, trên đường đi cứ tiếu tít mãi thôi, hào hứng được gặp mẹ.
Nhưng…khi đến bệnh viện rồi, bọn nhóc lại không vui, vì ba không quan tâm đến chúng.
Vừa mới đến bệnh viện, ba liền bỏ chạy ra khỏi xe và không hề ngó ngàng gì đến hai nhóc cả.
Hai đứa cũng đã quen với việc này rồi, nên tự tìm đường đi xuống khỏi xe.
Sau đó lại ton ton đi đến phòng bệnh của mẹ.
Bọn nhóc phải mách mẹ mới được, cho mẹ la ba một trận thì mới được.
Hừ.
Hai chị em nắm tay nhau đi vào.
....
“An An”.
Từ Khiêm xông vào.
“Từ từ”.
Nghi An cười.
“Cứ như vậy đó còn đâu là thầy Từ nghiêm túc”.
“Đồ xấu xa nhà em”.
Để anh đợi em lâu như vậy.
“Mà hai con đâu anh”.
“…”.
Ờ nhỉ? Từ Khiêm lúc này mới nhớ ra là mình còn có con?
“Mẹ…bọn con nhớ mẹ”.
Hai nhóc chạy ùa vào.
Ha ha.
Một nhà bốn người cuối cùng cũng được đoàn tụ với nhau rồi.
Còn gì hạnh phúc hơn.
Sau đó bọn nhỏ luyên thuyên kể tội ba mình đã bỏ rơi chúng như thế nào cho mẹ mình nghe.
Khụ khun…
“Em cẩn thận”.
Vì vui quá nên Nghi An ho mấy tiếng, anh vội vàng rót nước cho cô, sau đó thì nghĩ ngơi.
Bọn nhỏ hiểu chuyện, nên không phiền mẹ nữa.
- -----
“Em khoẻ hơn đêm qua nhiều rồi.
Thuốc của họ thật hay”.
Nghi An thấy mình ngủ một đêm, không còn mệt mỏi như đêm qua.
Tinh thần tốt hơn rất nhiều.
“Cô ấy nói quan sát thêm vài ngày, em đỡ hơn thì mình về nhà”.
“Được”.
Nghi An vẫn