Tuy Nghi An đã tỉnh dậy và trong quá trình hồi phục nên hạn chế đi ra ngoài.
Mãi đến hơn hai tuần sao thì cô mới đi về nhà mình.
Lúc này có rất nhiều người bên cạnh cô ấy.
Về nhà là chuyện vui mà.
Khi đó, Trần Hà xuất hiện, trong bà tiều tuỵ hơn lúc trước rất nhiều.
Nhưng mẹ Lục lại không hoang nghênh bà ta, luôn không cho sắc mặt tốt.
Từ khi Nghi An bị đánh lần đầu suýt bị sảy thai thì bà đã rất không vui.
Nếu đã không thích thì tại sao lại cho họ sắc mặt tốt chứ, với lại bà không thể không nuôi nỗi con gái đâu chứ.
Còn có họ Lãnh nữa, sợ gì không lo đủ cho An An.
“Đi vào đi con, trời lạnh lắm”.
“Dạ”.
“Nghi An…tôi..”.
“Mẹ về đi, em ấy cần nghĩ ngơi, sau này mẹ đừng đến tìm em ấy nữa”.
Từ Khiêm lên tiếng.
Sau đó thì đi vào nhà mình.
Nghi An không nói gì, nhưng cũng không tha thứ cho bà ta.
Lần này may mắn còn sống, chứ nếu không thì… chỉ sợ mình sớm đoàn tụ với ông bà ở dưới rồi.
Trần Hà đứng đó một lúc lâu thấy không ai ngó ngàng đến mình thì đành lặng lẽ ra về.
Tấm lưng của bà ta hơi khom xuống, mái tóc đã bạc đi rất nhiều so với trước đây.
Họ không tha thứ cho bà thì cũng rất đúng thôi, bà ta đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu.
Khụ khụ…
....
“Em ngủ đi, mọi chuyện đừng lo thêm”.
“Vâng ạ”.
Nghi An được anh dìu về phòng, sau đó thì ngủ đi.
Anh ngồi ở bên cạnh trông một lúc, trước khi đi không quên hôn cô một cái.
Ngủ ngon, vợ của anh.
Thời gian sau đó, mỗi ngày Nghi An đều phải uống thuốc điều đặn.
Anh luôn giám sát việc cô uống thuốc mỗi ngày, đúng cử, không sai lệch dù chỉ một phút.
“Anh không đi làm à? Vậy lấy cái gì nuôi ba mẹ con em? Anh không đưa con đi học hả”.
“Những cái khác không quan trọng bằng em”.
Anh đưa chén thuốc đen sì cho cô.
“Uống đi nào”.
“…”.
Nghi An!
Trời ạ! Mình phải uống bao lâu nữa đây chứ.
Rất khó uống đó mà.
Hu hu…
Dưới sự cưỡng ép của anh, cô cũng uống hết bát thuốc đắng đó, sau rồi ngậm một viên kẹo đường.
Để xua đi cái đắng của thuốc.
Tính đến nay cũng đã gần một tháng rồi, cô cũng khoẻ hơn rất nhiều.
Tạm thời sức khoẻ mới hồi phục được gần 60% thôi, nhưng như vậy cũng đã rất tốt.
Vẫn hơn là nằm một chỗ.
Nghi An nghe mọi người kể lại thì thấy đau xót cho anh rất nhiều.
Đêm đến.
“Con ngủ rồi hả anh”.
“Ừm.
Có nhũ mẫu chăm rồi, bọn nhỏ rất ngoan”.
Từ Khiêm hôn lên môi cô.
“Phải, thời gian trước, cực cho anh rồi.
Cảm ơn anh”.
“Chúng ta là vợ chồng.
Điều anh nên làm”.
Anh xoa đầu cô.
“An An, anh rất sợ em sẽ rời xa anh”.
“Em cũng thế.
Từ Khiêm, em không muốn xa anh”.
Trải qua nhiều chuyện nguy hiểm, Nghi An mới biết rằng thứ mình không buông bỏ được chính là anh.
Anh như là nguồn sáng, một luồng gió mới đưa đến bên cô lúc tăm tối nhất của cuộc đời.
Họ hôn nhau say đắm, dường như quên cả mọi thứ, không biết từ bao giờ, Nghi An đã trần như nhộng nằm ở dưới thân anh.
“An An”.
Anh vuốt ve đôi môi cô.
Nữa muốn đi tiếp, nhưng cũng có chút không muốn.
Cô vừa mới khoẻ lại không thể vận động được.
“Ngủ đi em.”
Cô chớp mắt nhìn anh? Không ….không làm hả?
“Đợi em khoẻ lại, làm cũng không muộn”.
Anh đắp chăn lại cho cả hai.
“Ngủ thôi”.
Đèn ngủ được anh tắt đi.
Nghi An rúc vào trong ngực anh mà ngủ ngon.
Chỉ biết trêu chọc người ta mà thôi, nếu một khi đã nếm được mùi vị của tình d.ục thì thực sự không thể rời được.
Nghi An cũng rất muốn gần gũi với anh, nhưng lại e ngại khi lâm trận chưa gì thì cô đã ngất xỉu vậy thì lại không hay, nên vẫn thôi đi.
Đợi mình khoẻ lại, nhất định sẽ chiến đấu 800 hiệp với anh mới được.
Hừm.
Nghi An thầm nghĩ.
Nhất định cô sẽ ép khô anh luôn cho mà xem!!
- ------
Uống thuốc gần hai tháng, khi kiểm tra lại thì thấy mọi chuyện điều ổn nên không cần uống nữa.
Nhưng không đâu? Từ Khiêm kiếm ở đâu về, một đống đồ bổ mỗi ngày điều nấu một món cho cô ăn.
“…”.
Trời ạ!
Cái gì mà, Yến sào? Huyến yến, linh chi…
Ăn cho chết hay gì vậy trời?
Cái này…
“Anh kiếm gì mà nhiều vậy?”.
“Hả? Nhiều à”.
Từ Khiêm thấy vẫn còn rất ít đó chứ, anh còn định tìm thêm vài món nữa kìa.
“…”.
Nghi An.
Bỏ đi, không nói với anh nữa đâu.
Nhưng chỉ cần hằng ngày đối mặt những cái này thì Nghi An lại thấy bất lực với anh thật đó chứ.
Muốn làm gì thì làm đi.
Từ Khiêm liếc cô đầy ghét bỏ? Anh cưng quá rồi mà.
Hừ.
Nhưng… cũng đã lâu rồi họ chưa gần gũi, bác sĩ cũng nói họ cũng có thể ân ái trong chuyện đó.
Đã vậy thì…
“À đúng rồi, con sao anh không đón về vậy?”.
Nghi An hỏi.
“Ba mẹ muốn bọn nhóc ở chơi, nên anh đưa bọn nó đến đó rồi”.
“À…”.
Nghi An cũng không nói gì thêm.
Sau đó chăm chú xem các loại đồ bổ anh mới đem về.
Mấy cái này? Vậy mà