Tại tiệc cưới ngoài biển.
Thanh Thanh được ba Lãnh đưa mình vào lễ đường.
Việc đưa này, ông Lục đã bàn với ông Lãnh, dù sao thì Thanh Thanh cũng ở với ông lâu nhất.
Nên việc trọng đại này vẫn nên để cho ông Lãnh.
Nhìn Thanh Thanh từng bước đến bên mình.
Cố Minh rất vui và hạnh phúc, họ quen nhau bốn năm, tuy có sóng gió nhưng đều vượt qua được.
Giờ đây cô mỉm cười đi đến bên anh.
“Phải đối xử tốt với con bé”.
Ông Lãnh đặt tay Thanh Thanh lên tay Cố Minh.
“Chỉ cần nó không vui, ba sẽ đánh con một trận”.
“Con biết, sẽ không”.
Cố Minh mỉm cười.
“Cả đời con sẽ không phụ bạc em ấy”.
Ông Lãnh gật đầu, sao đó rời khỏi lễ đường.
“Chú rể có vài lời muốn nói với vợ mình”.
Lục Nam Hàng lên tiếng.
“Mời anh”.
“Thanh Thanh.
Em có nhớ ngày đầu mình gặp nhau không? Khi đó anh bị em thu hút từ cái nhìn đầu tiên, mãi đến sau khi quen được em, anh mới biết thì ra người chiến thắng trong cuộc đời này là anh.
Gặp em quen em, yêu em chính là điều anh mong chờ nhất.
Anh không nói em là người yêu duy nhất của anh, nhưng Cố Minh anh xin thề, cả cuộc đời anh về sau, chỉ mãi có em.
Nguyện không thay lòng, không đổi dạ, nguyện yêu mãi em.
Thanh Thanh.
Cảm ơn em đã bước vào cuộc sống vô vị của anh hơn ba mươi năm nay.
Cảm ơn em đã chấp nhận tình cảm của anh đem lại.
Cảm ơn em đã cho anh biết thế nào là tình yêu thật sự của đôi lứa.
Cảm ơn em đã không chê bai một người đánh không lại em.
Cảm ơn em đã không chê anh vô dụng.
Cảm ơn em đã đồng ý làm vợ của anh, làm mẹ của con anh.
Cảm ơn em đã cùng với anh, hai đứa mình tạo nên một gia đình mới, một hạnh phúc mới”.
Cố Minh lấy hết can đảm mà nói với cô.
“Thật ra thì…em quên nói với anh.
Ngay từ khi gặp anh, em đã muốn nói là ‘em thích anh’”.
Thanh Thanh mỉm cười, Cố Minh ngạc nhiên trợn trắng hai mắt nhìn cô.
“Không phải chúng ta gặp nhau ở trường đại học K, mà là một cửa hàng nhỏ, khi đó anh đang cùng với bạn gái của mình đi mua thức ăn nhanh”.
Hai mắt Cố Minh trợn to thêm.
“Khi đó em đi cùng với ba mình, đến nơi này để nghĩ dưỡng, khi đó anh cũng chứng kiến cảnh anh bị bạn gái bỏ”.
Ha ha.
Cố Minh không ngờ sự tình lại thành ra như vậy.
“Khi đó …anh đã rất tức giận, vịn lấy trụ điện mà lắc lắc nó”.
“…”.
Cố Minh chỉ muốn chui xuống đất.
Xấu hổ, xấu hổ quá!!
“Nhưng mà…em cũng phải nên cảm ơn cô bạn gái đó của anh, chê anh nên em mới có cơ hội được làm vợ anh”.
Trêu chọc anh xong, Thanh Thanh cười càng rạng rỡ thêm.
“…em…”.
“Trao nhẫn”.
Lục Nam Hàng lên tiếng.
Cắt ngang cuộc nói chuyện của họ, vì mọi người đã cười sặc hết rồi.
Cố Minh như cỗ máy làm theo sự chỉ dẫn, anh hoàn toàn ngạc nhiên trước sự việc ngày hôm nay.
Sớm biết như vậy, anh nên bắt lấy cô rồi.
Cô giấu anh lâu như vậy mà!
Cố Minh đeo nhẫn cho Thanh Thanh, sau đó Thanh Thanh đeo lại cho anh.
Họ bỏ qua bước hỏi đồng ý hay không? Vì nếu không yêu nhau họ sẽ không kết hôn.
“Cố thiếu phu nhân, rất vui được gặp em.
Đời này mong em chỉ bảo anh nhiều hơn”.
Bỏ qua chuyện vừa rồi, anh mỉm cười đầy hạnh phúc.
“Được”.
Thanh Thanh chủ động nhón chân hôn lên môi anh.
Cố Minh ngạc nhiên, chớp mắt? Sao vợ mình lại cướp phần quan trọng nhất chứ.
Nhưng không sao….Cố Minh rất vui.
Anh vòng qua eo cô, đáp lại nụ hôn đó.
Rất nhanh, Thanh Thanh liền buông anh ra.
Mọi người vào chính tiệc.
.........
Trải qua ba ngày tiệc cưới, Thanh Thanh đã mệt muốn chết, nhưng còn bị Cố Minh đè làm mấy lần liền.
“Đừng…”.
“Anh chưa muốn ra…”.
Anh lại hì hục làm tiếp.
Mấy tháng rồi vì cô mang thai nên họ luôn tiết chế ân ái với nhau, bây giờ đã có thể nên anh không muốn nữa.
“Ai bảo em dối anh lâu như vậy”.
Chỉ biết đè Thanh Thanh ra mà làm.
Họ đã danh chính ngôn thuận là vợ chồng, nên anh cũng không lo ngại.
Vợ chồng với nhau mà.
Đúng không?
Cẩn thận đỡ Thanh Thanh nằm sấp, anh lại ra vào từ phía sau.
Thanh Thanh bị anh đâm đến nỗi nước mắt chảy dài hai bên má, chỉ biết mình thật khổ khi có chồng quá mạnh bạo trong chuyện ấy.
Cố Minh hăng say làm cô, vừa làm vừa quan sát Thanh Thanh xem cô có thích ứng được không.
Họ vẫn phải cẩn thận trong việc này vì còn có một bé con nhỏ.
....
Sau đêm tân hôn, Cố Minh tất bật chuẩn bị cho việc đi hưởng tuần trăng mật của mình.
Anh đưa Thanh Thanh đi cả trong và ngoài nước, nơi nào thích là họ đến.
Sáng thì họ đi chơi, tối