“Em…”.
Ả hoảng sợ vô cùng.
Khi đó Phạm Gia đã có nói, nếu như bên hắn thắng thì sẽ cưới ả làm vợ.
Nên nhất thời…
“Mày có biết suýt chút nữa là mày hại cả nhà rồi không?”.
“Em…hắn ….”.
Vì lúc đó, nghe vào những lời đường mật của tên đó, nên ả… mới lấy.
“Đồ ngu”.
Ba ả tát cho một bạt tai, đến cả mẹ cũng không ngăn lại.
“Ba.
Nếu như không phải Khanh Từ thông minh, thì coi như chúng ta là người ăn cắp rồi”.
Hắn vẫn không quên được.
Nếu như nhận định là người ăn cắp bí mật kinh doanh thì ai mà muốn dính với họ nữa chứ.
Phá sản chỉ là nay mai.
Họ không tính là thượng lưu, nhưng cũng là một gia đình giàu có, chỉ là gần đây nhất thời xảy ra chuyện nên mới dần lụm bại.
Ba của hắn cũng gật đầu.
Rất đúng, lần này do Khanh Từ thông minh, họ mới giải oan được.
Nếu không thì nỗi oan này, công sức này khó mà nói hết được.
Khanh Từ đi cả ngày, nên đã rất mệt mỏi, thêm việc đang mang thai nên cô ta liền xin phép lên phòng nghĩ ngơi thì bất ngờ bị Nguyễn An Ninh vịn lại.
Đẩy ngã cô ta.
Á.
“Khanh Từ”.
Hắn liền lao đến, dùng thân mình cho cô đè lên.
Bộp
A.
“Khanh Từ”.
“An Lưu”.
“Em có sao không”.
Hắn vội vàng đỡ cô dậy.
Khanh Từ lắc đầu nhưng vì quá mệt mỏi nên đã ngất đi, mẹ hắn liền gọi bác sĩ đến.
Tiện nhân! Nguyễn An Ninh mắng cô.
Cái thai đã được hơn ba tháng, cũng đã ổn định, nhưng hắn vẫn lo.
Đứng ngồi không yên.
“Không sao.
Mọi người đừng lo, thiếu phu nhân vì mệt mỏi nên ngất mà thôi”.
“Cảm ơn”.
Tiễn bác sĩ về rồi, hắn yên tâm hơn.
Bốp
Một cái tát liền rơi thẳng vào mặt của Nguyễn An Ninh.
Hắn ra tay rất mạnh, khiến cho khoé môi của ả còn chảy máu.
“Cút cho tao”.
“Anh…”.
Ả che mặt mình lại.
“Mày hại gia đình này bao nhiêu đó chưa đủ sao? Mày không thấy em ấy vì gia đình này làm biết bao nhiêu cực khổ, vậy mà mày dám đi lấy đồ nhà cho người khác? Còn dám hại em ấy”.
Hắn giơ tay tát thêm một cái.
“Cút ra khỏi nhà cho tao”.
“Anh…đi thì đi”.
Ả cũng không thèm ở lại đây.
Vì Phạm Gia đã hứa cho ả cuộc sống mới.
Bà mẹ thì nhu nhược không biết làm sao, nhưng vì chuyện lớn nên vẫn im lặng.
Biết con dâu hiện tại lập công lớn, nên phải nhẫn nhịn.
Mọi người lục đục rời đi, căn phòng dần yên tĩnh lại.
- ----
Vì chuyện của Phạm thị ăn cắp bí mật kinh doanh, nên đã đổ thành một làn sóng mới, các đối thủ khác, thay nhau tẩy chay Phạm thị vì không ai muốn làm ăn chung với một gia đình như vậy.
Vì chuyện này mà hắn vị ba mẹ mình trách mắng một trận, sau đó thì tức giận rời đi.
Không ngờ về đến nhà thì gặp phải Nguyễn An Ninh ở đây, hắn lại càng điên tiết hơn, đánh ả không chút thương tiếc.
Nguyễn An Ninh cứ nghĩ mình được hạnh phúc không ngờ… ả bị đánh thừa sống thiếu chết, sau đó còn bị hắn bắt phục vụ, thoả mãn nhu cầu của bản thân.
Ả thật sự hối hận rồi.
Không nên vì nghe lời đường mật mà làm hại gia đình, hại mọi người, giờ đây ả phải trả giá cho hành động của mình đem lại thế này đây, có trách thì cũng chỉ biết trách do ả quá ngu ngốc tin vào những lời nói gió bay đó.
- -----
Cố Hân cũng nhìn thấy tin tức, cũng nhìn thấy Khanh Từ đứng trên sâu khấu thuyết trình lấy lại công bằng cho Nguyễn thị.
Cô tự thấy mình không bằng.
Nếu so sánh, thật sự thì Khanh Từ rất giỏi lại còn thông minh.
Nhưng lại không ghét cô ấy, chuyện đã qua, nên vẫn cứ cho qua thì hơn.
Dù sao thì Khanh Từ cũng rất tốt để cho cô phải học hỏi thêm nhiều thứ.
Tiếp đó một tháng sau, Cố Hân phải đi may váy cưới, số đo của cô được anh đưa đến nhà thiết kế C, nhưng vẫn muốn đến xem tiến trình may váy.
Cô thấy mình béo lên rồi, hừm.
Hôm đó Cố Hân giảm cân triệt để, để cho mình mặc váy cưới đẹp nhất mới được.
“Vợ anh không béo”.
Anh thấy cô ăn uống khổ quá thì đau lòng.
“Im đi!”.
Cố Hân liếc anh.
“Anh biết cái gì mà nói”.
Thở thôi cũng béo.
“…”.
Lục Nghiên Trung sờ mũi, rõ ràng là vậy mà.
Con gái khó hiểu thật.
Haizzz.
Khi họ đi thử váy cưới thì bất ngờ lại gặp Khanh Từ và chồng của cô ấy ở đó.
Vì sợ An Lưu hiểu lầm, nên liền muốn kéo đi.
“Không sao.
Anh hiểu, không phải ở đây có nhà thiết kế em thích sao”.
Khi đó hắn không cho cô được một hôn lễ đích thực, nên hiện tại muốn bù đắp lại.
Hai cô gái nhìn nhau, Cố Hân mỉm cười trước, Khanh Từ có chút ngạc nhiên nhưng vẫn cười lại.
“Chúc mừng cậu”.
Lục Nghiên Trung nói.
Họ ngồi ở bên ngoài đợi chờ cô dâu của mình,