Hôm nay là ngày tụ họp của mọi người tại nhà của Lục Nghiên Trung, nhân việc Thanh Thanh hưởng tuần trăng mật về và việc vui hơn là sắp đến ngày kết hôn của Lục Nghiên Trung và Cố Hân.
Nam Hàng đi hưởng tuần trăng mật, nên không góp vui vào buổi họp mặt này.
Đối với mọi người, tụ họp phải đông người, phải đông đủ mới vui.
Đó mới là gia đình thật sự.
Mọi người ăn uống rất vui vẻ, người lớn trẻ nhỏ đều có đủ cả.
Những tiếng cười vang rộn ràng khắp nơi.
Bọn nhỏ chạy nhảy tung tăng, chơi đùa bên nhau, vốn đã quen thuộc, nên cũng không hề e ngại
Trần Hà và ông Từ cũng đi đến, mẹ Lục không thích nhưng vì ngày vui lại có mặt Từ Khiêm ở đây nên bà cũng cho anh thể diện.
Biết mọi người không thích mình, Trần Hà không nói gì cả, im lặng mà ăn cơm.
Trong bà ta đã già đi rất nhiều so với trước đây, cũng không còn kiêu hãnh mà lại khép nép e dè rất nhiều.
Chuyện cũ cũng đã qua, ba mẹ Hoàng cũng đã tha thứ cho bà ta.
Cũng chỉ vì mối quan hệ của Từ Khiêm với Trần Cảnh Hoài mà thôi.
.....
Trong bếp.
Bữa cơm xong, bốn anh chàng cùng nhau rửa chén để ba mẹ các bên nói chuyện với nhau.
“Úi giời ơi, tôi với Thanh Thanh cũng có con rồi”.
Cố Minh cố gắng khoe khoang.
“Không như ai kia”.
“Tôi thích bắt con của cậu về nuôi hơn”.
Nghiên Trung ghét bỏ anh ta.
Khoe khoe!
Hừ.
Mãi không lớn được chút nào? Như nhóc con, không hơn không kém.
Có con thì làm sao chứ, chẳng qua anh chưa muốn có mà thôi? Chứ nếu muốn chỉ sợ Cố Minh mới là người về chót trong bốn anh em.
“Ông đây liều mạng với cậu”.
“Nhào đến đi! Xem ai thua trước”.
“…”.
Cố Minh rụt tay về.
Được rồi, ai bảo anh không bằng họ, nên chỉ có thể thua thôi.
Hừ.
Nhưng anh sẽ bảo vợ mình đánh nhau với anh ta!
Biết vậy năm xưa mình cố gắng là được rồi, đâu có bị họ chèn ép đâu chứ.
Tức thật.
Giờ cho anh tập luyện có muộn không nhỉ?
Hoặc là sau này có con rồi? Anh sẽ tuyệt đối đem con mình đi vào quân đội, ném cho ba Lãnh huấn luyện mới được.
Không thể thua mãi được.
“Mà cậu với Cố Hân khi nào kết hôn vậy”.
Cảnh Hoài xếp bát vào kệ.
“Định qua tháng sao.
Mọi thứ tôi chuẩn bị xong rồi”.
Anh không giấu được nụ cười trên môi mình.
“Quay qua quay lại cũng được nhiều năm rồi, cũng nên kết hôn là vừa”.
“Phải, chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, đến khi kết hôn vẫn vậy.
Tôi rất mừng về việc đó”.
“Mà nghe nói chuyện của cậu với Nguyễn thị là sao vậy”.
Cảnh Hoài ngồi xuống bàn uống nước, cũng không quên rót cho họ.
“À… hôm trước Nguyễn An Ninh thay đổi người điều hành, ả tự đến đàm phán tôi không chịu”.
Anh nói.
“Là em chồng của Khanh Từ”.
Sợ họ không biết nên anh nói thêm.
“Nhưng tôi nghe nói Khanh Từ không sống tốt lắm thì phải”.
Cố Minh xen vào.
“Nhưng trải qua việc vừa rồi chắc có lẽ sẽ khá hơn”.
“Liên hôn mà”.
Từ Khiêm lên tiếng.
“Khanh Từ đó cũng đâu có vừa, nhưng nếu thay đổi được thì tốt”.
Ờ nhỉ? Nếu như ả mà điên cuồng lên cướp mất chồng của em gái mình thì sao chứ? Tính ra trong bốn người họ Nghiên Trung và Cảnh Hoài không ai mê nhỉ?
À không, chỉ có mình Cảnh Hoài mà thôi.
Cũng đúng, nhìn anh ta mặt lạnh như vậy ai mà mê chứ.
Nếu là mình, mình cũng không mê đâu.
Ai mà lại mê khúc gỗ nghiêm khắc này chứ.
Nên…Cố Minh nhìn Từ Khiêm.
Vẫn là anh được hơn, có sự thu hút hơn.
Nên thảo nào đám con gái trong trường mê anh ta gần chết.
Chỉ biết đem mặt đi dụ dỗ.
Hừ.
Làm Thanh Thanh cũng mê muội theo một thời gian dài, sau này mới khá lên đó chứ.
Nếu không thì mệt rồi, anh ghen với Từ Khiêm chết mất.
Suốt ngày cứ thầy Từ, thầy Từ, thế này thế nọ.
Anh nghe mà bực.
Bực đến bội thực.
“Nhưng cô ta vẫn biết chuyện hơn những người khác, nếu không thì không được yên đâu”.
Lục Nghiên Trung cũng sẽ không tha cho ả nếu như vẫn năm lần bảy lượt xen vào.
Cái chết, hoặc như những người trước kia, đều không tốt đẹp.
Ả đúng là rất thức thời.
Lại rất thông minh.
“Có nhiều tấm gương như vậy, không khôn lên, chết là sớm thôi”.
Mọi người đều đồng ý với câu này.
Không như những người kia.
Bởi vì các anh cũng không tha cho họ, giết thì dễ quá rồi, vẫn nên hành hạ từ từ.
Nếu đã dám làm thì nên nghĩ đến hậu quả của việc gây rối và gây chuyện thị phi đó.
Bọn họ cũng sẽ không để một ai xen vào chuyện tình của mình cả.
Cố xen vào, kết cuộc cũng chỉ có một con đường mà thôi, sống đôi khi