Từ Khiêm không ngờ cô có thân phận khác nữa, tuy nhiên sự việc này có chút khó khăn.
Vì theo anh được biết, cô từ bé đã được sống trong nhà họ Lục.
Nếu như cô bị đánh tráo lúc bé không lẽ không ai biết hay sao?
Đã vậy? Ngay cả thiếu tướng Lãnh cũng không phát hiện ra Lãnh Thanh Thanh hay sao?
Người đa mưu túc trí như anh đây, thật không ngờ cũng có lúc phải đắn đo suy nghĩ, tìm cách cho cô sao!
Cô gái của anh, tuyệt đối không được tổn thương trong chuyện này, cho dù có gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ một lòng bảo vệ cô.
Ngón tay anh gõ gõ trên vô lăng, anh tập trung suy nghĩ cách làm rõ chuyện này mới được.
Trước tiên phải báo cho thiếu tướng Lãnh biết mới được, rồi sao đó nói với anh em nhà họ Lục.
Nhưng cũng không đúng, cách này không ổn? Vì nếu như vậy cô sẽ nghĩ anh đang thương hại cô, cho nên mới không nói cho cô biết!
Từ Khiêm suy nghĩ một lúc, đến khi thấy cô đi ra thì anh cũng thôi nghĩ, giúp cô mở cửa xe rồi hôn một cái.
"Anh đưa em đi ăn nhé".
Anh xoa bụng cô anh hỏi
"Vâng ạ".
Nghi An thấy hơi nóng cho nên cởi áo của mình ra, anh đưa cho cô một chiếc áo mới.
Trời sinh cô rất sợ nóng nắng, chỉ cần đi ra một chút thì sẽ đổ mồ hôi.
Cô cứ thế mà thay quần áo trước mặt Từ Khiêm mà không có suy nghĩ gì cả.
Vì đã quá quen thuộc với nhau, nên đôi khi cũng không cần phải ngại ngùng ở trước mặt đối phương.
Những chuyện thân mật hơn họ cũng đã làm rất nhiều lần, huống chi chỉ thay quần áo thôi.
Từ Khiêm bắt đầu lái xe rời đi.
Vì tránh cho cô phải suy nghĩ lung tung hay nghi ngờ cho nên anh phải bỏ chuyện này ra sao đầu mình.
"Em muốn ăn gì vậy em?".
"Đi ăn lẩu đi anh, em thấy thích ăn lẩu ạ".
Từ Khiêm gật đầu, anh lái đến một quán lẩu cũng rất gần với nhà của anh.
Không gian quán rất rộng, cũng không đông người cho lắm, cả hai tìm cho mình một chiếc bàn để ngồi cho thoải mái.
Cô gọi một lẩu nấm, cùng với một phần hải sản, gọi thêm cho anh một phần cháo nghiêu, vì anh rất thích ăn.
Thêm vài món khác nữa.
Rất nhanh sau đó thức ăn đã được dọn lên.
Từ Khiêm giúp cô nhúng hải sản và thịt bò.
Đa phần anh sẽ giúp cô nhúng đồ ăn mà thôi, vì sức ăn của anh không nhiều.
Không ngờ lúc này Lạc Nhân xuất hiện, đi cùng với cô ta là hai người khác nữa.
Khi thấy Từ Khiêm thì hai mắt cô ta sáng lên.
Vội đi lại gần anh, không ngờ lại thấy có một cô gái khác ngồi bên cạnh anh.
Bước chân của cô ta chậm lại.
Đôi mắt càng thêm ganh ghét lộ ra vẻ ganh tỵ vô cùng!
Từ Khiêm chăm chút, giúp cô nhúng thức ăn rồi còn đút cho cô ăn nữa, dáng vẻ cưng chiều sủng ái hết mực đó khiến cho Lạc Nhân bấu chặt vào lòng bàn tay mình.
Cô ta chưa từng thấy dáng vẻ của Từ Khiêm như hiện tại.
Lục Nghi An đang ăn thì cảm giác được có ai đó nhìn mình, cho nên cô quay đầu lại nhìn xung quanh.
Lúc này trong miệng cô có cả một vùng thức ăn chưa kịp nhai xong, khiến cho hai bên má cô phình to ra.
Có một cô gái đang nhìn cô chầm chầm.
"Sao thế em".
Từ Khiêm thấy cô ngưng ăn, anh cũng nhìn theo.
Anh thấy Lạc Nhân đang từ từ đi lại.
"Anh quen sao ạ".
Cô vừa nhai vừa hỏi anh, miệng cứ chóp chép!
"Ừm.
Bạn học thời đại học, không quen thân lắm".
Từ Khiêm nói đơn giản vài câu rồi chăm chú đút cô ăn.
Cũng không hề để ý đến Lạc Nhân.
"Há miệng".
Một miếng nấm đã được thổi nguội rồi đưa tới.
Nghi An há miệng đón lấy nó!
"Từ Khiêm! Anh cũng đến đây sao ạ".
Cô ta mở một nụ cười duyên dáng.
"....".
Thảo mai quá vậy không chị hai!!! Lục Nghi An hậm hực ăn! Thậm chí nhai cũng lớn tiếng hơn!
Luôn có điêu dân muốn - để ý - cướp người đàn ông của cô!!! Ai bảo người của cô lại tài giỏi còn đẹp trai!
Anh không trả lời mà chỉ gật đầu lấy lệ.
"Em gái anh sao ạ." Cô ta cố ý hỏi.
Em gái bà đó!! Bà mới là em gái!! Có em gái nào mà ôm nhau, hôn nhau đút nhau ăn ngoài đường như thế này không!!!
"Là bạn gái! Sẽ nhanh là vợ.
Em ấy là Nghi An, đây là Lạc Nhân ".
Từ Khiêm nói.
Nghi An nghe anh nói mình là vợ thì vô cùng vui vẻ, thậm chí còn vươn mắt ánh về phía Lạc Nhân mà khiêu khích!
"...!vậy sao".
Lạc Nhân cười.
"Em không ăn nữa đâu".
Nghi An nói.
Mất cả ngon, ăn mà không yên thì vui vẻ gì!
"Hửm? Em mới ăn có mấy miếng thôi mà? Khó chịu ở đâu hả em".
Cô không trả lời, chỉ liếc nhìn Lạc Nhân rồi cũng đưa mắt đi chổ khác.
Từ Khiêm cũng biết được cô không thích cho nên cũng chiều theo ý cô.
Anh gọi nhân viên lại tính tiền rồi đưa cô về.
Lạc Nhân nhìn theo bóng dáng họ rời đi mà lòng đầy tức giận.
Con