Âu Dương Vô Thần đã đuổi theo Âu Dương Thiên Thiên cả một đoạn đường dài, khi anh nhìn thấy cô băng qua bụi gai đó, thực sự đã hốt hoảng đến mức không tin được.
Sao cô có thể liều như vậy? Cô biết gì về những thứ bên kia mà dám vượt qua chứ?
Trong sự hoảng sợ đó, Âu Dương Vô Thần đã lao tới bất chấp tất cả, và khi thấy thân thể cô rơi xuống vách đá, ý nghĩ đầu tiên của anh chính là nhào tới nắm lấy tay cô. Và thật may.... cô ấy đã giữ được.... thật may mắn!
Âu Dương Vô Thần thở hồng hộc nhìn cô gái phía dưới, anh dùng sức kéo Âu Dương Thiên Thiên lên trên, cẩn thận không để xảy ra bất cứ sự cố nào nữa.
Nhìn toàn thân cô đầy những vết xước, trên tay còn chảy máu, Âu Dương Vô Thần liền muốn lên tiếng mắng. Thế nhưng, chưa kịp mở miệng thì đã bị ai đó nhào tới ôm lấy.
Âu Dương Thiên Thiên bật khóc, cô dùng sự run rẩy của mình ôm người đàn ông, nói:
- Âu Dương Vô Thần.... anh tới rồi... anh không bỏ rơi tôi.... anh thực sự không bỏ rơi tôi...
Những giọt nước mắt cuối cùng cũng có thể tuôn trào, Âu Dương Thiên Thiên đã kiềm nén nỗi sợ của mình để trốn chạy, trong từng hoàn cảnh lúc đó mà cô đối mặt, cô đã không thể khóc, không thể tiêu cực. Nhưng mà.... bây giờ tất cả đều đã vỡ òa trong vòng tay của Âu
Dương Vô Thần!
Lúc cô tuyệt vọng, cô đã không thấy anh ta ở đâu, cô cứ nghĩ rằng... Âu Dương Vô Thần đã thật sự mặc kệ cô mà chạy thoát, anh ta cũng giống như lần trước, bỏ rơi cô đối mặt với sự sợ hãi.
Nhưng mà... không có... lần này không như vậy nữa, anh ta đã đuổi theo cô, và nắm lấy tay cô, Âu Dương Vô Thần đã cứu mạng sống của cô một lần nữa.
Âu Dương Thiên Thiên khóc òa lên, những giọt nước mắt sợ hãi, mỏng manh và trong suốt cứ run rẩy rơi xuống, chảy dài trên má cô.
- Âu Dương Vô Thần... anh đưa tôi ra khỏi đây đi, tôi sợ... rất sợ....tôi không muốn ở đây nữa đâu....
Âu Dương Thiên Thiên khóc hết mọi uất ức, cô vùi mặt vào trong hõm vai của Âu Dương Vô Thần, nói lên từng tiếng nấc. Mọi thứ ở đây đều đáng sợ, nó quá sức với cô, cô không thể đối mặt thêm lần nào nữa...
Người đàn ông nghe tiếng của cô, từng giọt nước mắt thấm vào làn da anh ấm nóng, cùng với tiếng thở dồn dập, khiến tim Âu Dương Vô Thần như run lên.
Anh đưa tay lên ôm lấy Âu Dương Thiên Thiên, ghì chặt người cô, nói nhỏ:
- Đừng khóc... tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây... tôi hứa...