Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Cầm máu!


trước sau

Âu Dương Thiên Thiên vừa ôm Âu Dương Vô Thần vừa khóc, nỗi sợ hãi khi vượt qua được điều lúc nãy thật kinh hoàng, và nó vẫn còn ám ảnh tâm trí, bủa vây đầu óc cô bởi sự run rẩy.

Cô thật sự không dám nghĩ, nếu bản thân chậm một bước, tính mạng của mình sẽ như thế nào. Nếu lúc đó không lựa chọn đánh cược, có lẽ cô đã không thể ở đây để được khóc nữa rồi.

Âu Dương Vô Thần biết cô sợ hãi rất nhiều, anh đã rất ngạc nhiên khi thấy một cô gái tưởng chừng chân yếu tay mềm lại có sức chiến đấu bền bĩ như vậy. Từ lời nói, hành động đến cách suy nghĩ, đều cho thấy tư duy của Âu Dương Thiên Thiên vô cùng thông minh và nhạy bén.

Cô đã vượt qua chính mình để có thể sống sót, đây là điều mà anh không nghĩ rằng một tiểu thư khuê các bình thường có thể làm được.

Đúng lúc này, từ phía sau vang lên tiếng bước chân, Stefan và Andrew chạy tới, bất ngờ khi nhìn thấy hai người nào đó đang ôm nhau.

Andrew phản ứng nhanh nhất, anh ta tiến gần đến chỗ Âu Dương Vô Thần, quỳ xuống trước mặt cô gái, lên tiếng:

- Âu Dương Thiên Thiên, cô sao vậy? Có bị con rắn đó cắn trúng không?

Âu Dương Thiên Thiên không nhìn anh, vẫn vùi mặt vào vai Âu Dương Vô Thần khóc nức nở. Thấy vậy, người đàn ông liền trả lời thay:

- Cô ta không sao, chỉ là có chút hoảng sợ thôi!

Andrew nhíu mày, "có chút hoảng sợ" ư? Anh không thấy vậy, trông Âu Dương Thiên Thiên giống như là vừa trải qua chuyện gì đó kinh khủng vậy, làm gì giống "một chút" chứ?

Dù nghĩ vậy, nhưng Andrew không dám nói gì, anh nhìn xung quanh, đột nhiên thấy người cô gái đầy vết xước, trên tay vẫn còn chảy máu ròng ròng, liền hô lên:

- Âu Dương Thiên Thiên, cô đang chảy máu kìa. Tại sao
lại không cầm máu chứ?

Vừa nói, Andrew vừa rút trong người ra một chiếc khăn nhỏ màu trắng, dường như muốn băng lại vết thương cho cô. Thế nhưng, khi anh vừa tách bàn tay đang ôm Âu Dương Vô Thần của Âu Dương Thiên Thiên ra để băng, thì đột nhiên bị cô hất văng ngược lại, sau đó tự để tay về chỗ cũ ôm người đàn ông.

Andrew: "...."

Cái quái gì vậy? Anh là có ý tốt muốn cầm máu cho cô ta mà, cô ta làm vậy là có ý gì chứ? Xem thường anh hả?

Andrew nhíu mày, cầm lấy tay của Âu Dương Thiên Thiên tách ra khỏi người của Âu Dương Vô Thần một lần nữa, nhưng mà.... kết quả vẫn bị cô hất văng ra như cũ.

"....."

Nổi khùng nha! Bây giờ cô ta muốn gì đây? Tưởng đang khóc anh không dám đánh à?

Âu Dương Thiên Thiên "hưm" một tiếng nhỏ, cô vốn đang bị đau tay, đụng cái gì mà đụng chứ? Để yên cô ôm, cô khóc xong rồi làm gì thì làm.

Lúc này, ở đằng sau, Stefan lẳng lặng nhìn Âu Dương Vô Thần đang ôm người con gái, anh chớp mắt, tầm vài giây sau thì dời ánh nhìn sang chỗ khác.

Anh đứng ngay chỗ đám gai, bây giờ mới để ý nó bị hổng một lỗ to đùng, liếc mắt nhìn một lượt, đột nhiên thấy một số cây gai bị lôi kéo cả chùm dài vứt xuống đất, trên thân chúng dính đầy máu.

Anh nhíu mày, nhìn về phía vết thương trên tay Âu Dương Thiên Thiên.

Đừng nói với anh là... cái lỗ hổng này là do cô ta tạo nên chứ? Rốt cuộc phải dùng bao nhiêu sức, mới lôi được cả gốc lẫn rễ của nó ra ngoài vậy?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện