Ý thức của Trình Cẩm Chi hơi hỗn loạn. Nàng cảm thấy mình rơi vào mớ hỗn độn, không mở mắt ra được, cả người rất mệt. Chẳng bao lâu, nàng cảm thấy trên mặt được vuốt nhẹ. Đó là một bàn tay rất mềm mại, đang nhẹ nhàng vén tóc trên trán của nàng. Cảm giác quen thuộc, khiến nàng nhớ về lúc còn đang yêu người ấy, người ấy cũng dịu dàng vén tóc của nàng như vậy.
"Chị bắt được em rồi." Trình Cẩm Chi bị cuốn vào ký ức của quá khứ, khi đó nàng mở mắt ra, bắt được cổ tay của người ấy. Trong mơ, khuôn mặt của người ấy mơ hồ. Trình Cẩm Chi chỉ thấy khóe môi của người ấy hơi nhếch lên, đúng, đúng là cười như vậy. Tay của người ấy lại cọ cọ lên mặt nàng: "Chị bắt được em."
Trình Cẩm Chi đặt người ấy dưới thân, người ấy cũng rất phối hợp với nàng. Trình Cẩm Chi đem mái tóc dài của mình vén ra sau tai, đặt tay của người ấy lên gối, trán cụng trán với đối phương: "Em làm chị thức, chị phải làm gì với em."
Đối phương tỏ vẻ xin tha, người ấy nhẹ nhàng hôn khóe môi Trình Cẩm Chi. Cảm xúc đã lâu không được gặp. Giọng cũng rất dịu dàng: "Em còn có cuộc họp vào buổi tối."
Những ký ức tốt đẹp biết bao, nàng có thể nghe được tiếng của người ấy. Tâm trạng cũng giống khi đó bao nhiêu, như khi người ấy ngủ, nàng cũng sẽ nhẹ nhàng véo má của đối phương. Tính người ấy lúc nào cũng tốt, dù nàng làm người ấy thức, người ấy cũng không giận, chỉ nhắm mắt lại, khóe môi hơi nhếch lên.
"Em đang giả bộ ngủ à?" Trình Cẩm Chi chống đầu, tay chọt chọt chóp mũi của người ấy.
Trình Cẩm Chi để sát vào, hình như muốn nhìn rõ hình dạng của người ấy. Hình dạng trong mơ, tại sao lại mờ như thế.
Ngón tay Trình Cẩm Chi khẽ nhúc nhích, cầm tay đang vuốt má nàng. Trình Cẩm Chi mở mắt, đôi mắt nhập nhèm tỉnh lại từ trong mớ hỗn độn.
"Cẩm Chi, cậu tỉnh rồi à?" Giọng nói quen thuộc, giọng của Hạ Dữu. Giọng của Hạ Dữu cũng rất dịu dàng, nhưng vẫn khiến Trình Cẩm Chi mất mát rồi lại mất mát.
Người nàng muốn nhìn rõ, người nàng muốn dùng sức để nhìn rõ, không bao giờ xuất hiện ngoài giấc mơ của nàng: "Mấy giờ rồi?"
Giọng của Trình Cẩm Chi rất khàn: "Mình ngủ bao lâu rồi?"
"Giờ là buổi chiều, cậu mê man một ngày." Hạ Dữu nói. Hạ Dữu bưng ly nước lên, cô chậm rãi nâng Trình Cẩm Chi lên, đút Trình Cẩm Chi uống một hớp nước. Hiện giờ Trình Cẩm Chi không có sức, ngậm nước trong miệng, chỉ có thể nuốt từng chút từng chút.
Bây giờ Trình Cẩm Chi chỉ ở trong khách sạn, nàng nhìn chai nước biển treo bên cạnh tay mình: "Còn ai đến nữa?"
"Bác sĩ đến." Hạ Dữu nói: "Ông ấy nói cơ thể của cậu rất yếu, đề nghị ngừng quay nghỉ ngơi hai ngày."
Hạ Dữu nói liên miên cằn nhằn: "Đạo diễn Hứa cũng đã đến. Anh ta nghe đoàn phim xảy ra chuyện thì chạy đến. Trấn an diễn viên của đoàn phim, làm một số bồi thường. Có mấy diễn viên đã rời đoàn phim. Mình nói tình trạng của cậu với đạo diễn Hứa, anh ta đồng ý cậu nghỉ ngơi hai ngày. Mình xin nghỉ hai ngày, hai ngày này mình ở với cậu. Cậu có muốn ăn muốn chơi gì thì nói cho mình biết."
"Có phải mình sắp chết không? Gì muốn ăn muốn chơi thì nói cho cậu biết. Muốn ăn, mình sẽ tự ăn. Muốn chơi, mình sẽ tự đi tìm." Trình Cẩm Chi yếu ớt nói: "Cậu đó, đừng có vài ngày lại chạy đến chỗ của mình. Mình sợ Phó tổng nhà cậu đánh đến, tìm mình đòi người."
Hạ Dữu lau khóe mắt, nhẹ đẩy Trình Cẩm Chi: "Quỷ, cậu thế này rồi, mà còn trêu mình với A Sanh."
"Dù sao thì mấy ngày nay, mình sẽ ở chỗ của cậu. Cậu đuổi mình, thì mình nằm vạ ở cửa phòng cậu." Hạ Dữu nói. Hạ Dữu sợ vừa quay lưng, Trình Cẩm Chi sẽ chạy về đoàn phim quay phim.
Trình Cẩm Chi thở dài một hơi, lại nhìn Hạ Dữu: "Hoạn nạn mới thấy chân tình, cậu nói coi sao mắt của mình mù vậy chứ. Nếu gặp cậu sớm, làm cậu sớm. Làm gì còn chuyện của Phó Thiên Sanh, cậu coi giờ mình tỉnh ngộ hoàn toàn, còn kịp không?"
"Kịp chứ." Hạ Dữu nói: "Vậy sau này làm, cậu làm hay mình làm?"
"Cậu chứ." Trình Cẩm Chi vẫn không quên ngại mệt.
"Vậy xong, hai mình nằm hết."
"Mình nè." Lúc này không biết Cẩu Vũ chui ra từ nơi đâu.
Cẩu Vũ vừa nói, Hạ Dữu thì đi bóc quýt. Trình Cẩm Chi cũng quay về trong ổ chăn của mình. Hai người dường như không nghe thấy tiếng của Cẩu Vũ.
"Ê, hai cậu đang nói gì? Mình mới nói mình nè, sao thái độ của hai cậu lại thế này." Cẩu Vũ thích nhất là tham gia náo nhiệt. Hiếm khi Cẩu Vũ cầm một giỏ trái cây, đặt ở đầu giường của Trình Cẩm Chi: "Đây là Phó Tân Bạch cho cậu."
"Mình nói sao cậu cầm giỏ trái cậy, còn tưởng rốt cuộc cậu cũng có một người tri kỉ bên cạnh." Hạ Dữu liếc mắt: "Cậu cũng không nói, hai cậu cho chung."
"Chị ấy là chị ấy, mình là mình, gì cho chung." Cẩu Vũ mở bàn tay, tìm một quả táo trong giỏ trái cây. Nhìn định nhét vào miệng, lại bị Hạ Dữu lấy lại: "Cũng không rửa, có biết vệ sinh không?"
"Sao cậu chắc là nước sẽ sạch." Cẩu Vũ già mồm át lẽ phải: "Nước tuần hoàn tái sử dụng, ai biết trước đó nó đã chảy qua cái gì?"
"Ê, các cậu có thể tôn trọng một bệnh nhân muốn được yên tĩnh không?" Trình Cẩm Chi lên tiếng.
Cẩu Vũ chống đầu, bắt đầu nhìn Trình Cẩm Chi: "Trình Cẩm Chi, khí sắc càng ngày càng tệ. Cậu nghĩ đến việc lập di chúc chưa?"
"Ừ, đợi mình gọi bảo vệ cái."
Cẩu Vũ chậc chậc, làm bộ làm tịch đẩy Trình Cẩm Chi: "Quỷ, cơ thể thì không thấy khỏe, ngược lại tính tình thì nóng nảy hơn."
Trình Cẩm Chi liếc nhanh một cái, lật mình. Nàng nhắm mắt lại, hình như không muốn để ý đến Cẩu Vũ. Sau đó, Cẩu Vũ và Hạ Dữu cũng ra ngoài. Hai người dành không gian cho Trình Cẩm Chi nghỉ ngơi. Đến khi cửa nhẹ nhàng khóa lại, Trình Cẩm Chi lại mở mắt, nàng đưa tay, luồn vào áo của mình. Vết thương đã lành rồi, chạm vào còn có vết sẹo nhỏ. Ngón tay của Trình Cẩm Chi lăn trên vết sẹo của mình, sắc mặt vẫn tái nhợt. Nàng chém bị thương bạn diễn,