"Em..." Dung Tự co quắp.
"Vậy em phải theo đuổi chị cho thật tốt." Ngón tay Trình Cẩm Chi khẽ vuốt cằm Dung Tự. Đến khi Dung Tự phản ứng, Trình Cẩm Chi đã dựa vào ghế ngồi.
Tay Dung Tự đặt trên tay lái, khung cảnh bên ngoài lướt qua rồi biến mất.
Đối xử tốt với Trình Cẩm Chi, đã trở thành thói quen của Dung Tự. Gần như bản năng. Trình Cẩm Chi coi cô là một người theo đuổi nàng, cô cũng trở thành một trong những lựa chọn của nàng. Trình Cẩm Chi hoàn toàn có cơ hội lựa chọn người khác. Vốn tưởng rằng đã chuẩn bị mọi dự tính, nhưng khi thực sự đối mặt... Dung Tự ngước mắt lên, liếc nhìn gương chiếu hậu. Trình Cẩm Chi đã nhắm mắt lại.
Tháng bảy, "Thủ Vọng" chính thức bước vào giai đoạn quảng bá. Trình Cẩm Chi và Dung Tự cũng thường xuyên lên bảng xếp hạng tìm kiếm, mười năm trước hai người hợp tác "Cô gái Vi Thành", trở thành phim nghệ thuật kinh điển của một dạo. Dung Tự lại giành được nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất của liên hoan phim Venice nhờ "Cô gái Vi Thành". Chủ đề #cuộc đời có mấy lần mười năm, lên chủ đề nóng hơn nửa tháng. Ngoài "Cô gái Vi Thành", tiếp theo đó hai người còn hợp tác "Giang sơn mỹ nhân", "Giang sơn mỹ nhân" đã chiếu cách đây chín năm. Đó cũng là sự tái hợp của thành viên đội ngũ sản xuất, diễn viên chính không thay đổi, đạo diễn cũng chuyển thành đạo diễn phim điện ảnh.
"Thật tốt, cô Trình và cô Dung lại đóng phim với nhau. Ngày xưa xem "Cô gái Vi Thành", lọt hố của họ. Lúc đó tôi còn là sinh viên, chớp mắt đã trở thành gái ế cao tuổi. Hy vọng hai cô ấy đều ổn, sẽ ủng hộ phim mới của hai cô ấy, dù sao cũng là #tôi mười năm với hai cô ấy."
"Bạch thủ như tân, khuynh cái như cố*. Hâm mộ với tình bạn của họ."
*Bạch thủ như tân, khuynh cái như cố: Ý của hai câu này là có một số người tuy đã biết nhau lâu đến mức đầu bạc nhưng vẫn như mới quen nhau, không thân với nhau. Có một số người vừa gặp nhưng như đã biết nhau, hiểu nhau từ rất lâu.
"Chủ yếu là các cô ấy không có xung đột lợi ích, ngày xưa phong ba tuyển chọn diễn viên của "Thiên hạ bạch ngân" bay khắp nơi. Ôi lộ tuổi rồi [ha ha]."
Chẳng bao lâu, "Thủ Vọng" cũng tổ chức một cuộc họp báo. Hai diễn viên chính đều nằm trong danh sách dự họp báo. Một là Ảnh hậu Warner, một là Ảnh hậu Turin, độ phủ sóng dồi dào. Phóng viên truyền thông chen chúc vào, các bên truyền thông mạng livestream cũng canh bên ngoài: "Vào rồi vào rồi, cô Dung có thể nhìn qua bên này không? Chúng tôi là Live Mỗi Ngày. Cô Dung?"
"Mau mau, Trình Cẩm Chi đến. Cô Trình, chúng tôi là Live Mỗi Ngày..."
Cửa sau nhanh chóng bị lấp kín, ngay cả nhân viên cũng không qua được, vẫn phải do bảo an chạy đến đưa những người không phận sự ra ngoài. Cũng rầm rộ như thế này vẫn là lúc đầu năm, khi một thành viên nam tuyên bố rời nhóm hoạt động riêng. Bởi vì lối đi bị kẹt, buổi họp báo trễ mười phút. Khi cửa sau bị kẹt, Dung Tự nâng tay lên, người xung quanh hơi xô đẩy. Trông cô như đang ôm Trình Cẩm Chi vào lòng. Trình Cẩm Chi ngước mắt lên, nhìn cằm Dung Tự. Khi sắp vào cửa, đôi môi mỏng manh của Trình Cẩm Chi, lướt qua cằm Dung Tự.
Vô tình?
Vào hội trường, tay Trình Cẩm Chi nhẹ nhàng khoác lên cánh tay của Dung Tự. Giọng hơi nhỏ: "Cằm của em thật đẹp."
Lúc này Dung Tự mới hơi mất tự nhiên, cô ngước nhìn truyền thông, lại nhìn nhân viên an ninh sau lưng. Chột dạ mới có thể sợ người khác nhìn thấy. Trình Cẩm Chi nhếch môi, vén mái tóc dài rất tùy ý, lập tức bỏ tay ra.
"Cô Trình, cô Dung, rất xin lỗi. Hôm qua rõ ràng đã kiểm tra từng người, không ngờ lại xuất hiện vấn đề an ninh nghiêm trọng như vậy." Bên tổ chức cũng chạy đến xin lỗi.
"Không sao, cũng không có vấn đề gì lớn lao." Trình Cẩm Chi cười cười, ngồi xuống.
Chỗ của Dung Tự ở bên cạnh Trình Cẩm Chi, cô ngồi xuống sát bên Trình Cẩm Chi.
"Cô Trình và cô Dung thực sự rất được chào đón, đến nơi còn bị các nhà truyền thông chặn ở cửa. Tôi tin chắc "Thủ Vọng" sẽ đạt được thành tích tuyệt vời tại liên hoan phim Venice." Phóng viên trong hội trường cười nói.
"Cám ơn."
Diễn viên chính đến, buổi họp báo cũng chính thức được bắt đầu. Đầu tiên là đạo diễn Vương Chương tiến hành giới thiệu ngắn gọn về "Thủ Vọng", giới thiệu xong còn ca ngợi thái độ chuyên nghiệp của Trình Cẩm Chi và Dung Tự. Đạo diễn kết thúc, Trình Cẩm Chi và Dung Tự cũng chia nhau nói vài lời. Chiếu phim quảng cáo của "Thủ Vọng", sau đó là phần hỏi đáp của phóng viên.
"Cô Trình." Vào lúc này có phóng viên giơ tay lên: "Sau nhiều năm trôi qua, cô và cô Dung hợp tác một lần nữa, có nẹt ra tia lửa nào khác không?"
Trình Cẩm Chi bật cười, đẩy micro trước mặt: "Tôi và cô Dung..."
Vừa nói vừa liếc nhìn Dung Tự: "Luôn có tia lửa mà."
Thật cũng giả, giả cũng là thật. Dung Tự ngẩn ra một giây, cũng cười cười đón lấy ánh mắt của Trình Cẩm Chi.
"Hai cô thực sự rất ăn ý." Phóng viên không thấy Dung Tự ngẩn người, chỉ thấy hai người nhìn nhau cười. Xem ra tin đồn của hai người là thật. Thực sự quen nhau?
""Thủ Vọng" sẽ chiếu ở trong nước chứ?" Lại có phóng viên hỏi.
Đây không phải là biết mà còn hỏi sao.
Vương Chương cười cười: "Chúng tôi cũng đang cố để được quản lý ban ngành duyệt."
"Tôi nhờ các bạn truyền thông, quảng bá ý nghĩa tích cực của bộ phim nhiều hơn, để "Thủ Vọng" có thể thỏa mãn nhu cầu cho những người hâm mộ phim ảnh trong nước." Qua nhiều năm, Vương Chương đã kìm hãm bớt sự sắc nhọn của mình. Ngày xưa thả lời, mặc kệ trên mạng thảo luận sục sôi, "Giang sơn mỹ nhân" tạo ra chính là vì Trình Cẩm Chi và Dung Tự. Bộ phim này Vương Chương dùng để nhắm đến Case, vấn đề chiếu phim trong