Lúc trước khi kết thúc buổi họp báo, đoàn phim còn tụ tập lại ăn bữa cơm. Ăn cơm, sau đó đi hát. Nhân viên đoàn phim đều đang cao hứng, tất nhiên Trình Cẩm Chi và Dung Tự cũng đi. Trình Cẩm Chi hát một bài, sau đó chui vào góc chơi điện thoại. Những người khác trò chuyện, hát hò. Đạo diễn Vương Chương cũng bị đẩy lên hát mấy bài: "Bài này của ai? Để tôi cô độc."
"Tôi tôi." Nhân viên đoàn phim giơ tay.
"Ồ? Hóa ra ca sĩ hát bài này là cô Dung à." Có nhân viên nhìn tên ca sĩ trên màn hình.
Người chọn bài hát nhìn Dung Tự ở gần đó, lại nghĩ đến điều gì đó: "Cô Dung, cô vẫn chưa hát bài nào. Tôi cực thích bài này, không biết có vinh dự nghe cô hát bài hát gốc ở đây không."
"Đúng rồi đúng rồi, cô Dung cô vẫn chưa hát bài nào." Những người khác cũng hùa theo.
Dưới sự ồn ào của mọi người, Dung Tự không thể làm gì khác hơn là nhận micro: "Để tôi cô độc, để tôi yêu em", là bài hát chủ đề của phim điện ảnh "Trở về năm mười bảy tuổi", ngày xưa cũng do Vương Chương đề cử Dung Tự hát. Đã nhiều năm như vậy, bài hát này cũng đã thay đổi từ bài hát mới thành hit kinh điển trên bảng xếp hạng Kim Khúc.
Nhạc dạo du dương hơn một phút, chuyển qua mười giây tiếp theo, đó là sự tập hợp của những giọt nước mắt trong "Trở về năm mười bảy tuổi". Năm đó "Trở về năm mười bảy tuổi" lấy được thành tích doanh thu phòng vé khá cao. Cũng nhờ tác phẩm này, hai diễn viên chính trở thành cặp đôi kinh điển của màn ảnh: "Không còn kịp sao? Có phải mọi thứ đã quá muộn không? Gió ở lại trên đầu ngón tay tôi, cũng không nắm lấy em được nữa. Ánh sáng ngôi sao và tiếng vỗ tay của đêm, nhìn tôi mất đi tất cả. Biển người tấp nập, tôi nên làm sao để trải qua cuộc đời này..."
Ở thời điểm đó, Dung Tự vẫn chưa có danh tiếng như bây giờ. Là một tân binh hoàn toàn mới trong giới ca sĩ. Sau khi được phát hành bài hát đã vang bóng một thời. Một mặt là sự nổi tiếng của "Trở về năm mười bảy tuổi", mặt khác là giọng hát không tầm thường của Dung Tự. Lần đầu Trình Cẩm Chi nghe bài hát này là trong phòng thu. Nàng ngước mắt lên, chạm vào ngay ánh mắt của Dung Tự. Nàng không nhìn Dung Tự, cũng không biết Dung Tự đang nhìn nàng. Ngày xưa cũng như thế này, trong phòng thu, đường nhìn của hai người chạm vào nhau, thời gian không giống như ngày xưa, biểu cảm của Trình Cẩm Chi không có bất kì sự thả lỏng nào. Đã nhiều năm như vậy, sao còn có thể giống như ngày xưa.
"Vùng vẫy, đan xen, màu xanh lá ngón. Nhìn không thấy, quấn trong lòng. Coi như tôi ngu si điên cuồng, coi như tôi bình tĩnh. Đừng nghe tôi nói dối nữa."
Từ không diễn đạt ý nghĩ, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Sau khi Dung Tự hát xong, một tràng pháo tay vang lên trong phòng. Có một số người xúc động: "Cô Dung, giọng hát của cô quá tuyệt. Không biết có phải do thiết bị thu âm trước đây không, cảm thấy giờ cô hát hay hơn lúc trước."
"Mấy năm nay, cô Dung có nhiều chuyện cũ hơn." Đạo diễn Vương Chương cười cười.
Khi Vương Chương cười, còn nhìn thoáng qua Trình Cẩm Chi. Năm đó, Vương Chương luôn nói với Trình Cẩm Chi gì mà cô Dung không phải sao nữ không có chuyện cũ. Trình Cẩm Chi chỉ mỉm cười lịch sự với Vương Chương.
"Đúng vậy, mấy năm trước tôi còn thanh niên, nghe hát cũng không có cảm giác gì. Giờ nghe, bài hát hát ra sầu não mép tóc của tôi rồi." Phó đạo diễn tự nói đùa.
Hát xong, Dung Tự đưa micro cho những người khác. Sau khi bữa tiệc kết thúc, đoàn phim bắt đầu khua chuông gõ mõ quảng bá. Bắt đầu từ tháng tám, trọng tâm được đặt ở liên hoan phim Venice. Trong suốt cuộc triển lãm, diễn viên chính được sắp xếp trong cùng một khách sạn. Dung Tự ở tầng năm, Trình Cẩm Chi ở tầng bảy. Tuy hai người ở cùng một khách sạn, nhưng ai cũng bận rộn. Dung Tự bận công việc, Trình Cẩm Chi bận đi mua sắm và tụ hội. Trình Cẩm Chi có bạn bè và bạn học ở Venice. Ngoại trừ quảng bá, thỉnh thoảng chạm mặt, nếu không phải Trình Cẩm Chi đi vào Dung Tự đi ra, thì là Dung Tự đi vào Trình Cẩm Chi đi ra.
"Trình, người đó có phải cô Dung hợp tác với cậu không?" Người bạn bản địa hỏi Trình Cẩm Chi.
Lúc này, họ tụm năm tụm ba đi mua sắm. Trình Cẩm Chi chỉ liếc nhìn Dung Tự cách đó không xa, có vẻ Dung Tự đang bàn chuyện kinh doanh. Bàn cũng không hòa thuận lắm, đối phương hơi kiêu ngạo. Ánh chiều tà mềm mại trải lên vai Dung Tự. Dung Tự đang trở về. Gặp phải, Dung Tự sửng sốt một lúc, gật đầu với nàng. Trình Cẩm Chi quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng lưng của Dung Tự, cô đơn chiếc bóng, người có vẻ càng gầy hơn. Gặp lại là tại thảm đỏ của lễ trao giải. Dung Tự mặc sườn xám xanh hoa văn vàng, trông có vẻ đẹp đẽ lộng lẫy.
"Cô Dung và cô Trình ở cùng một khách sạn sao?" Truyền thông hỏi.
Đoàn phim sắp xếp, Dung Tự đi thảm đỏ với Trình Cẩm Chi.
"Đúng vậy." Dung Tự đáp.
"Bình thường lúc rảnh, hai cô làm gì?" Truyền thông lại hỏi.
Dung Tự vẫn chưa trả lời, Trình Cẩm Chi đã khoác nhẹ tay lên cánh tay cô. Nàng mỉm cười với truyền thông: "Bình thường à, thì đi mua sắm với nhau, làm một số việc con gái thích làm."
Trình Cẩm Chi nói vài câu đã chuyển vấn đề của truyền thông đi.
"Cám ơn." Lúc ngồi xuống, Dung Tự nói lời cám ơn.
"Hiện giờ chúng ta cùng được đề cử, những tin đồn bất hòa này, dù sao vẫn phải làm dáng một tí." Trình Cẩm Chi không nhìn Dung Tự, chỉ nói vậy.
Ban tổ chức sắp xếp hai người ngồi với nhau, dù sao cũng chung một đoàn phim, lại cùng được đề cử. Tình huống cùng được đề cử, là rất hiếm. Hai người ngồi chung thu hút rất nhiều sự chú ý. Trình Cẩm Chi luôn giữ nụ cười trên môi.
Khi lễ trao giải chính thức bắt đầu, hội trường yên tĩnh lại. Bầu không khí cũng dần trở nên căng thẳng. Khi sắp đến giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Trình Cẩm Chi đổi tư thế ngồi.
"Đừng căng