""Người về" quay thế nào?" Xem phim mẫu của "Cô gái Vi Thành" xong, Trình Cẩm Chi nghiêng đầu hỏi Dung Tự.
Trong thời gian đó nàng cũng đến đoàn phim thăm một lần, gặp lúc Dung Tự đang quay, chỉ gặp mặt Dung Tự được một chút.
"Coi như là suôn."
Dung Tự vừa nói vậy, Trình Cẩm Chi biết Dung Tự quay không thuận lợi ngay. Trong giai đoạn đầu "Người về" rất không được coi trọng, cũng không thể nói là được hay không được coi trọng. Trước khi "Người về" đoạt giải, mọi người cũng không biết có một bộ phim điện ảnh như thế.
Trò chuyện mấy câu đã bị Dịch Dịch gọi đi họp. Giờ là đang tháng hai, liên hoan phim mở màn vào tháng năm, hiện giờ họ đang làm giai đoạn chuẩn bị trước. Giai đoạn chuẩn bị trước, Trình Cẩm Chi và Dung Tự với tư cách là diễn viên, đương nhiên phải đảm nhiệm việc quảng bá. "Thiên hạ bạch ngân" dự kiến đóng máy vào tháng tám năm nay, lịch trình trong năm nay thật là tràn đầy.
"Phim của em khi nào đóng máy?" Cuộc họp kết thúc, trên đường ra sân bay, Trình Cẩm Chi nói chuyện phiếm.
"Đóng máy vào tháng tư."
"Vậy thì ngay lúc, đóng máy xong em có thể đi thảm đỏ rồi." Trình Cẩm Chi nói. Bên nàng hơi nghịch, tham gia ba cái liên hoan phim, năm nay nàng không nhận show gì. Năm nay phải chuẩn bị tốt nghiệp, còn phải chuẩn bị tiếp tục đào tạo chuyên sâu.
"Ừ." Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi còn lớp trang điểm, trông rất mệt mỏi: "Chị gầy."
"Đúng vậy." Trình Cẩm Chi nói: "Đồ ăn của đoàn phim dầu mỡ quá, không có tí hứng ăn."
Không biết là do nàng mệt mỏi quá, hay do trang điểm mắt, khi nàng cúi xuống, hốc mắt có phần lõm vào: "Vậy mấy hôm em rảnh, sẽ đưa cơm cho chị."
"Hả? Vậy phiền em quá."
Dung Tự im lặng một lát mới tiếp tục nói: "Tháng tư em mới đến."
Thực ra mấy ngày nay, hai người cũng đang ở trong tình trạng "sống riêng". Dù gặp nhau, cũng là ở trường.
Lòng Trình Cẩm Chi hiu quạnh. Mẹ nàng nói đúng, nàng và Dung Tự cũng không phải yêu nhau, không có lý do để quấn lấy người ta. Nhưng trong lòng lại có một âm thanh nhỏ đang giãy giụa. Dung Tự thiếu nàng hai chục triệu, nàng cũng không cần lãi.
"Ừ..."
Lúc xuống xe, Dung Tự giơ tay lên, dùng khăn quàng cổ che cái tai lộ ra ngoài của Trình Cẩm Chi. Nhưng tay không hạ xuống, luôn bụm tai của Trình Cẩm Chi: "Chị mặc ít quá."
Trình Cẩm Chi vừa tới, cô đã chú ý đến.
"Trên đường đi có điều hòa hết, nên không sao." Dung Tự đang bụm tai nàng, cũng khiến Trình Cẩm Chi ngẩng đầu lên. Dung Tự luôn nhìn nàng, tai của nàng bị Dung Tự bụm, hơi nóng.
Có lẽ nhiệt độ trong xe quá cao, Trình Cẩm Chi nhìn Dung Tự, thấy hơi khát. Đã thật lâu nàng không nhìn Dung Tự với khoảng cách gần như vậy. Khuôn mặt Dung Tự đã trút bỏ vẻ ngây ngô, còn trang điểm no makeup, cực kì xinh đẹp. Khi vừa trọng sinh, Dung Tự chỉ có mười tám tuổi, còn mang vẻ thiếu nữ. Năm nay Dung Tự hai mươi tuổi, Dung Tự đã trổ mã rồi.
Trình Cẩm Chi nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Dung Tự. Lòng nàng hiu quạnh, thấy Dung Tự, Dung Tự ngồi xuống bên cạnh nàng, nàng mới an ổn hơn. Ngay cả khi Dung Tự không hề nói điều gì, ngay cả khi đều là nàng chủ động nói với Dung Tự.
Quan hệ yêu nhau.
Dung Tự không thích nàng, vậy thì có quan hệ yêu nhau gì.
Đến khi DC đến gọi nàng, nàng mới hơi lấy lại tinh thần. Xuống xe, tay Dung Tự cũng nắm tay nàng rất tự nhiên, nàng cũng mặc Dung Tự nắm.
"Cô Dung, cô phải đi qua bên đây."
"Ừ." Dung Tự lên tiếng, lập tức buông lỏng tay Trình Cẩm Chi ra. Ngón tay Trình Cẩm Chi co lại, cũng không rút tay lại ngay. Thấy Trình Cẩm Chi thế này, Dung Tự lại đưa tay nắm tay nàng, ôm vai nàng. Giọng nói cực kì dịu dàng: "Qua mấy ngày nữa, em đến đoàn phim thăm chị."
"Ừ..."
Dung Tự xoa nhẹ gáy Trình Cẩm Chi một cái. Hình như cô, không có cách nào với người này. Rất sớm từ trước đây, đã không có cách nào.
Trước khi Trình Cẩm Chi tắt điện thoại, nàng đã gửi một tin nhắn lên máy bay cho Dung Tự, thông báo cho đối phương. Xuống máy bay đã là ba bốn giờ ngày hôm sau, nàng nhận ngay hai tin nhắn của Dung Tự khi khởi động điện thoại.
"Ừ, ngủ ngon một giấc."
"Em lên máy bay, không có bất ngờ gì xảy ra, bảy giờ rưỡi hạ cánh."
"Chị xuống máy bay." Tâm trạng Trình Cẩm Chi khá tốt, còn gửi một cái biểu cảm khuôn mặt. Nàng đặt báo thức bảy giờ rưỡi, sau đó ngủ một giấc trên xe bảo mẫu. Hôm nay nàng phải chạy một show, khoảng mười giờ đến hiện trường. Hơn bảy giờ hai mươi, ring ring một cái. Trình Cẩm Chi lập tức thức dậy. Là tin nhắn của Dung Tự: "Em xuống máy bay, chuẩn bị ngủ một lúc."
"Ừ, em ngủ đi." Trình Cẩm Chi tắt báo thức bảy giờ rưỡi của mình.
Trình Cẩm Chi dậy trang điểm cho mình. Dung Tự ngủ, nàng hơi chán. Lướt weibo, mới phát hiện "Giang sơn mỹ nhân" tung ra một trò chơi cho điện thoại, Trình Cẩm Chi tải về, trước đó nàng có nghe đạo diễn đề cập, đạo diễn cũng bảo nàng với Dung Tự chụp tạo hình nhân vật. Trong đó có mấy nhân vật, tạo theo ngoại hình của diễn viên. Trình Cẩm Chi cảm thấy nhân vật của mình trong trò chơi không giống lắm, có lẽ vì trong trò chơi nàng là con trai. Ngược lại nhân vật của Dung Tự rất giống, đặc biệt là vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt. Lúc chọn nhân vật, nhân vật Trình Cẩm Chi chọn chính là Dung Tự.
Nho nhỏ.
Đây là trò chơi thi đấu kĩ năng, Trình Cẩm Chi chơi thành trò thay quần áo. Thay rất nhiều quần áo lố lăng cho nhân vật, còn tạo ra rất nhiều biểu cảm kì kì lạ lạ. Chơi một mình rất hăng hái.
Khi Dung Tự gửi