"Không phải." Với tâm trạng vui vẻ, đương nhiên giọng nói của Trình Cẩm Chi cũng rất nhẹ nhàng.
DC khẽ lầm bầm, hắn gãi gò má mình: "Vậy mà không phải yêu nhau à?"
DC thấy hơi mờ mịt, sếp với cô Dung thế này, sắp vượt qua lúc tình yêu cuồng nhiệt của hắn và vợ hắn.
Ngày đóng máy, Dung Tự lập tức đến đoàn phim của Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi luôn gào khóc nói mình lại gầy, eo lại nhỏ. Tuy rằng đoàn phim đưa đồ ăn ngon nhất trong đồ ăn tập thể cho Trình Cẩm Chi, nhưng Trình Cẩm Chi vẫn ăn không vô lắm, từ sáng đến tối quá mệt mỏi, chủ yếu không có sức để ăn. Bình thường quay phim xong, ngủ hai tiếng mấy, dậy ăn ít bánh bích quy cứng rồi ngủ tiếp. Hiện giờ Trình Cẩm Chi đang tranh thủ quay, phải dành thời gian cho "Cô gái Vi Thành". Một ngày quay, nàng chỉ có bốn năm tiếng để ngủ.
Ngày Dung Tự đến, Trình Cẩm Chi ngửi được mùi cơm, mơ mơ màng màng bò dậy từ trên giường. Chân trần đứng trên thảm, dụi đôi mắt nhập nhèm. Cuối cùng khi nàng lấy lại tinh thần, cơm nước đã lên bàn. Ngoại hình Dung Tự cao to, đứng bên bếp cởi tạp dề.
"Dung Tự..."
Dung Tự rót ngay ly nước cho nàng: "Ăn chút gì rồi ngủ tiếp."
Hai chân Trình Cẩm Chi xếp bằng trên ghế, hai tay nâng ly thủy tinh, uống nửa hớp nước. Dung Tự sợ Trình Cẩm Chi lơ mơ, đẩy hết đồ ăn đến trước mặt nàng, nhìn tư thế của Dung Tự như khao khát quấn một cái khăn ăn lên cổ Trình Cẩm Chi.
"Em đóng máy rồi?" Cắn thịt một cái, Trình Cẩm Chi lên tiếng.
"Ừ."
"Em nói với chị sớm một tí, chị có thể đi đón em."
"DC nói gần đây chị rất mệt mỏi."
"Vậy à." Trình Cẩm Chi nhai cơm: "Ủa? Từ khi nào mà quan hệ của em và DC tốt vậy?"
"DC nói gần đây chị ăn không ngon, hỏi em chị thích ăn gì."
"Anh ta đúng là không xứng với chức quản lý, không ngờ đến giờ vẫn không tìm được khẩu vị của chị." Cũng đúng, dù sao nàng với DC chỉ là quan hệ công việc. Sinh hoạt thường ngày của nàng, vẫn là A Uy phụ trách. Ơ? Sao DC không hỏi A Uy?
"Trong khoảng thời gian này em phải về trường đi học à?" Trình Cẩm Chi lại hỏi Dung Tự.
"Hiện giờ là đợt quảng bá của "Cô gái Vi Thành", em xin trường nghỉ." Dung Tự ngừng một lúc, lại tiếp tục nói: "Đạo diễn còn chưa sắp xếp, em có thể nấu cho chị vài ngày."
"Tốt tốt." Trình Cẩm Chi nói: "Chị thích ăn đồ em nấu, cơm nước đoàn làm phim chuẩn bị, thực sự quá dầu mỡ. Ăn cây cải trắng mà chị còn phải lấy nước rửa lại một lần."
"Ừ, ăn xong chị ngủ lại một giấc. Em hỏi thời gian quay, đến giờ gọi chị dậy."
Có Dung Tự ở đây, Trình Cẩm Chi cảm thấy mình thoải mái hơn rất nhiều. Ăn cơm xong, rửa tay một cái là đi ngủ ngay. Khi đi ra ngoài, Dung Tự cũng không đi theo nàng, chỉ giơ tay giúp nàng chỉnh quần áo: "Ở ngoài có phóng viên, chị đi trước đi, đến giờ tan tầm, em sẽ đón chị."
"Ừ."
Điều này khiến Trình Cẩm Chi nhớ chuyện Cẩu Vũ nói với nàng. Rất nhiều ngôi sao đã bị chó săn ảnh tông vào đuôi xe, còn Dung Tự dán một cái kí hiệu tập lái lên đuôi xe của mình, rẽ ngoặt lại tông vào đuôi xe chó săn, hơn nữa Dung Tự cũng không phải bên có lỗi. Hiện giờ trong đám chó săn, Dung Tự có danh hiệu là "sát thủ xa lộ". Thường chó săn cũng không dám lái quá gần Dung Tự. Đặc biệt khi qua cầu, sợ bị Dung Tự ép rớt cầu. Dung Tự mới thi bằng lái một thời gian trước, Trình Cẩm Chi vẫn chưa ngồi xe Dung Tự lái.
Trình Cẩm Chi nhớ đời trước Dung Tự từng tham gia chương trình thực tế ngôi sao đua xe, Dung Tự không phải là khách mời, chỉ được đội ngũ sản xuất mời đến để khuấy động bầu không khí. Tính cách gặp chuyện không rối, khiến nam khách mời lĩnh hội được sự liều mạng và kĩ năng lái xe của Dung Tự.
Trình Cẩm Chi ngoảnh đầu nhìn thoáng qua Dung Tự, Dung Tự cúi đầu, chắc là đang suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi chó săn ảnh. Ra cửa, Trình Cẩm Chi cũng mang khẩu trang và mũ. Sau khi được Dung Tự nhắc nhở như thế, nàng cảm thấy có rất nhiều chó săn xung quanh. Hiện giờ đã mười một giờ đêm, hẳn là giờ hưng phấn của những tay chó săn này. Ngôi sao càng thả lỏng, đám chó săn càng vui mừng.
Sau khi lên xe, Trình Cẩm Chi lại nói với DC mấy câu, có vẻ là bảo DC điều tra những tay chó săn này. Lúc trước nghe Cẩu Vũ nói đám chó săn này tạo một liên minh hợp tung, nàng cũng muốn xem thử là công ty nào.
Mấy hôm nay, nếu có thời gian Dung Tự sẽ đến đón Trình Cẩm Chi tan tầm. Nếu thời gian dư dả, hai người họ còn có thể mang khẩu trang đi siêu thị. Trình Cẩm Chi chọn rất nhiều đồ ăn vặt, lúc đi qua, đúng lúc thấy Dung Tự kéo khẩu trang thấp xuống, đang ngửi rau cải không mấy tươi ngon. Trình Cẩm Chi chống cằm, nhìn Dung Tự lựa rau. Ngón tay mảnh khảnh lựa lựa, trông rất thuận lợi suôn sẻ, rõ ràng là một chuyện rất vụn vặt, mặt mày cũng không thấy bất kì sự thiếu kiên nhẫn nào. Trên mặt của Dung Tự hiếm khi xuất hiện biểu cảm không kiên nhẫn.
"Lựa xong chưa?" Dung Tự chọn hai hộp rau, bỏ rau vào xe đẩy. Dung Tự nhìn đồ ăn vặt của Trình Cẩm Chi trong xe đẩy, cô thuận tay lấy một món, nhìn vào thành phần và calo: "Chị ăn những thứ này ít thôi, không tốt cho da."
"Dung Tự." Trình Cẩm Chi gọi Dung Tự một tiếng, có hơi tò mò hỏi: "Sao em biết lựa rau vậy?"
"Chị cũng không nhìn ra rau ngon hay dở." Ngay cả sau khi phá sản, Trình Cẩm Chi cũng không biết lựa rau thế nào. Thứ nhất là tự vào bếp quá lãng phí thời gian, thứ hai là giá rau giá thịt quá đắt, nấu một bữa còn không bằng ăn cơm hộp.
"Em đã từng làm việc trong một nhà hàng ở Moscow." Dung Tự nói: "Sau đó được khách giới thiệu, mới đến đoàn phim."
"Hả?" Nàng không biết rằng Dung Tự đã từng trải qua khoảng thời gian như vậy. Nhiều ngôi sao đều lấy việc làm công trong nhà hàng của mình làm lợi điểm bán hàng độc nhất, công việc trong nhà hàng mệt mỏi, mọi người đều biết. Lúc trước tham gia "Thách thức lớn", thảo nào Dung Tự thuận buồm xuôi gió ở quán ăn sáng như thế: "Em nghĩ thế nào mà đến nhà hàng làm?"
Ngoại hình khí chất này của Dung Tự, làm thế nào cũng không lưu lạc đến mức phải vào nhà hàng làm việc chứ.
"Em không có tiền, cũng không