"... Cũng đói." Vốn Trình Cẩm Chi đang ủ một ít lời, chẳng hạn như không ngờ em không bỏ chị trở về Moscow.
Trở về phòng, Dung Tự rửa tay một cái, bắt đầu nấu cơm ngay. Trình Cẩm Chi ngoan ngoãn ngồi một bên, nhìn Dung Tự. Trông vẻ mặt của Dung Tự không có gì khác lạ, nhưng đôi môi mím thành một đường. Có lẽ Dung Tự đang lo lắng về Dung Trạm.
Khi Dung Tự bưng đồ ăn lên, Trình Cẩm Chi còn nhìn cái dĩa. Đồ ăn giống thường ngày, còn bày lên mâm. Giống như chuyện xảy ra vừa rồi chỉ như một khúc nhạc đệm rất nhỏ. Trình Cẩm Chi đứng lên, múc cơm cho Dung Tự.
"Đừng nhiều quá, sợ phí." Dung Tự đứng cạnh Trình Cẩm Chi, nhìn Trình Cẩm Chi bới cơm.
"Không muốn ăn sao?" Trình Cẩm Chi suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Nàng nhảy đến tủ lạnh lấy một bịch sốt cơm trộn cà ri ra, dùng nồi đun nóng, còn gọt một củ cà rốt bỏ vào. Bận rộn mấy phút, nàng ngoảnh đầu lại thấy Dung Tự đang nhìn mình: "Em đem chén qua đây."
"Là chén của em." Trình Cẩm Chi thấy Dung Tự cầm chén ăn cơm của mình: "Món cơm trộn này, thực sự ăn rất ngon."
Trình Cẩm Chi vừa nói vậy, ngược lại Dung Tự ngẩn ngơ, Dung Tự còn chưa từng ăn món gì do Trình Cẩm Chi nấu. Cô đem chén đến, dường như sợ Trình Cẩm Chi bị nóng, định lấy cái sạn trong tay nàng: "Em múc cho."
"Không sao, chị thuận mà." Trình Cẩm Chi cầm cái sạn lên, cẩn cẩn thận thận rưới sốt cà ri lên cơm trắng.
Dung Tự đứng một bên nhìn Trình Cẩm Chi, ánh đèn nhà bếp rất ấm áp, Trình Cẩm Chi đeo tạp dề trông cũng rất dịu dàng. Nhìn Trình Cẩm Chi, đột nhiên trong lòng Dung Tự sinh sôi một loại cảm xúc khác biệt. Đã lâu lắm rồi cô chưa từng có cảm xúc như vậy, cô muốn ôm Trình Cẩm Chi, tựa một lúc vào vai Trình Cẩm Chi. Không nghĩ gì cả, không làm gì cả, chỉ để mình nghỉ ngơi một lúc. Cảm xúc như vậy, ở trước Dung Trạm cũng chưa từng có.
"Lúc tâm trạng xấu, phải ăn nhiều một tí, bổ sung đường huyết". Trình Cẩm Chi lải nhải liên miên: "Đường huyết cao một tí, tâm trạng cũng sẽ không tệ như vậy."
Dung Tự không nói gì, chỉ lấy ghế ra, để Trình Cẩm Chi ngồi xuống. Cô ăn một miếng cơm trộn Trình Cẩm Chi làm: "Ừ, ngon."
Mặc dù nàng chỉ hâm nóng một chút, nhưng nghe Dung Tự nói, Trình Cẩm Chi vẫn rất vui. Lúc trước nàng cũng từng nấu ăn cho Cao Y, Cao Y chỉ ăn một miếng, lập tức tìm khăn giấy phun ra. Mức độ này đã xua đi rất nhiều sự hăng hái muốn nấu ăn của Trình Cẩm Chi. Sau khi phá sản, không còn cách nào, chỉ có thể tự nấu ăn. Cực kì không rành nấu nướng, chỉ dừng trên mức không khó ăn.
"Dung Tự, em dạy chị nấu ăn đi." Đột nhiên Trình Cẩm Chi cũng muốn học nấu ăn.
"Sao?" Nuốt cơm trong miệng xong, Dung Tự mới ngẩng đầu nhìn Trình Cẩm Chi.
"Chị muốn học." Trình Cẩm Chi nói: "Cũng không thể để em nấu ăn cho chị mãi, lúc em mệt, chị còn có thể nấu vài món cho em."
"Ừ."
"Ôi?" Đột nhiên Trình Cẩm Chi xáp lại, hai tay nàng nâng đôi má Dung Tự: "Chị thấy, em mới cười."
"Đến khi liên hoan phim Warner kết thúc, chị sẽ học nấu ăn với em liền, chị nói thật." Trình Cẩm Chi cho rằng Dung Tự đang cười nàng chỉ hứng được vài bữa.
Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi, nét mặt cũng rất chân thành: "Em biết chị nghiêm túc."
"Ừ..." Bị Dung Tự nhìn như vậy, Trình Cẩm Chi hơi ngại. Ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi của mình, bắt đầu ăn cơm.
Dung Tự giơ tay lên, gắp một ít đồ ăn cho Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi cúi đầu bới cơm, miệng lầm bầm: "Ừ... cám ơn."
Dung Tự cúi đầu, cũng ăn một tí cơm trộn. Khóe môi cô nhẹ nhàng vểnh lên.
Ăn cơm xong, Trình Cẩm Chi lại mò vào bếp, rửa chén chung Dung Tự: "Dung Trạm, đi về à?"
Nói đến Dung Trạm, tay Dung Tự ngừng một lúc. Tiếp theo cô tắt vòi nước, nhìn Trình Cẩm Chi: "Có một việc, em vừa mới biết."
"Nó với bạn nó tung một ít ngôn luận xấu về chị trên mạng, em đã ra lệnh cho nó rồi, tại em quản nó không chặt, xin lỗi." Dung Tự nói.
Trình Cẩm Chi không lên mạng gì, cũng không biết gần đây xảy ra chuyện gì. Từ khi tham gia liên hoan phim đến nay, gần như mọi việc đều do DC và công ty xử lý, công ty không muốn nàng phân tâm.
"Dung Trạm lục email của em, lấy nội dung đạo diễn "Thiên hạ bạch ngân" liên hệ với em đăng lên mạng, còn cố tình dẫn dắt dư luận." Thấy Trình Cẩm Chi hiểu lơ mơ, Dung Tự nói nguyên nhân hậu quả: "Nếu chị muốn truy cứu, em không có bất kì ý kiến gì."
Trình Cẩm Chi ngẩn ngơ, nàng không nghĩ rằng Dung Trạm lại căm thù nàng nhiều như vậy. Nếu đổi là người khác, nhất định Trình Cẩm Chi muốn truy cứu, nhưng hắn là em trai Dung Tự, điều này khiến Trình Cẩm Chi gặp khó khăn. Mặc dù Dung Tự nói đừng để ý để mình... Nhưng sao nàng có thể không để ý Dung Tự...
"Ừ... thật ra "Thiên hạ bạch ngân" vốn là..." Trình Cẩm Chi nói.
"Không phải." Dung Tự nói: "Chị rất hợp với bộ phim này, không chắc em sẽ hợp."
Sao có thể có phim mà Dung Tự không hợp: "Dù sao em cũng đã dạy dỗ nó... nhiều người mắng chị trên mạng, truy cứu từng người, chị với công ty cũng không có nhiều sức như vậy..."
Nói nói, Trình Cẩm Chi quay đầu nhìn Dung Tự, có ý đùa giỡn: "Hèn gì em về nấu cơm cho chị, ăn thịt của người ta thì phải mềm yếu*."
*Ăn thịt của người ta thì phải mềm yếu: Nhận được ích lợi từ người khác thì phải làm việc cho người khác, không có gì miễn phí.
"Cuối cùng em vẫn gây ra phiền phức cho chị." Dung Tự nhìn xuống: "Em rất xin lỗi."
Dung Tự cúi đầu, lặng lẽ lau chùi chén dĩa. Có lẽ là sắc mặt của cô quá nhợt nhạt, Trình