Cũng không kịch liệt, trên giường còn để lại những vết máu lấm tấm. Hạ Dữu thay ra giường, ngày mai phải dậy thật sớm, đem ra giường vứt. Nếu để người tọc mạch biết, lại phải giải thích một phen. Lúc trước vào đại học còn đỡ, từ khi vào công ty của Trần Mãn, tốp năm tốp ba chó săn theo cô.
Phó Thiên Sanh ngồi một bên, nhìn Hạ Dữu dọn dẹp. Sau khi thay xong, Hạ Dữu ôm Phó Thiên Sanh lên giường. Lần hoan ái này của các cô cũng không duy trì bao lâu, chẳng qua sau khi làm xong, hai người tiếp xúc tứ chi lại xấu hổ hơn. Như lần đầu gặp nhau. Lên giường, Hạ Dữu chui vào lòng Phó Thiên Sanh, ôm cái eo thon của Phó Thiên Sanh.
"A Sanh..." Hạ Dữu hơi xấu hổ lên tiếng.
"Sao vậy?"
"Em rất hạnh phúc." Hạ Dữu cọ cọ trong lòng Phó Thiên Sanh: "Cuối cùng thì chị là của em, cuối cùng em cũng là của chị."
Phó Thiên Sanh nở nụ cười, cũng ôm Hạ Dữu: "Giải quyết xong tâm sự rồi nhỉ."
Giọng Phó Thiên Sanh cũng có phần nhẹ nhõm, như trút xuống gánh nặng gì đó trong lòng.
"Ừ... cảm thấy sinh nhật sau này, có thể giảm bớt một điều ước." Hạ Dữu hơi ngại ngùng nói. Lúc ước nguyện sinh nhật, cô cũng không cố ý nghĩ đến cái đó, chẳng qua Cẩu Vũ liên tục gợi ý cho cô. Xem ra năm nay cầu nguyện rất thành kính, được thần tiên lỡ đường nghe thấy. Linh nghiệm.
"Thảo nào mãi mà em không chịu nói." Phó Thiên Sanh dịu dàng cười.
Hạ Dữu lúng túng: "Điều ước sinh nhật, nói ra thì không linh."
"Nói chị nghe, chị có thể thực hiện điều ước của em."
"Sau này nói cho chị nghe hết." Hạ Dữu suy nghĩ một chút, khẽ nói bên tai Phó Thiên Sanh.
Phó Thiên Sanh là mối tình đầu của Hạ Dữu, từ nhỏ đến lớn Hạ Dữu đã được nhiều người theo đuổi. Trước khi vào đại học, trong nhà quản lý nghiêm, hơn nữa cô bận học, cũng không nghĩ đến chuyện tình cảm. Sau này khi vào đại học, cảm thấy như vào nơi phồn hoa. Cũng không phải không muốn yêu đương, chẳng qua bản thân rụt rè, để cô vụt một cái đến năm ba. Đến năm ba, cơ bản yêu đương không có ý nghĩa gì, đến khi gặp được Phó Thiên Sanh. Lần đầu thấy Phó Thiên Sanh, hoàn cảnh không hài hòa lắm, Phó Thiên Sanh bắt em trai mình Phó Thiên Tích, xin lỗi với cô. Dường như Phó Thiên Tích rất sợ chị của hắn, liên tục xin lỗi với cô. Cô cũng không nhìn Phó Thiên Tích, chỉ nhìn chằm chằm Phó Thiên Sanh ngồi trên xe lăn. Phó Thiên Sanh mặc áo sơ mi trắng già dặn, tuy rằng chân hơi bất tiện, sắc mặt cũng rất nhợt nhạt, nhưng khiến người khác cảm thấy rất sạch sẽ. Người quanh năm bị ốm đau dằn vặt như vậy, con người sẽ rất ngang ngược. Mà mặt Phó Thiên Sanh lại vô cùng dịu dàng, lúc nói chuyện giọng cũng dịu dàng. Mười ngón tay mảnh khảnh thon dài, lúc bắt tay với cô, cái tay còn lại còn vỗ vỗ mu bàn tay của cô tỏ vẻ hữu nghị.
Tất cả sự chung tình và yêu mến đều bắt đầu từ tò mò.
Tất cả câu chuyện đều bắt đầu từ lần đầu tiên.
Càng tiếp xúc, lại càng thích hơn. Sau đó Hạ Dữu trò chuyện với Phó Thiên Sanh, lọt vào tương tư đơn phương không có cách nào kiềm chế được. Kiểu rụt rè như vậy, quả nhiên là phải xem người đó là ai. Rồi sau đó thực tập, Hạ Dữu nói không tìm được đơn vị thực tập, vào cửa hàng bách hóa của Phó gia thực tập. Có thể gặp Phó Thiên Sanh trong kì nghỉ hè, thật là một kì nghỉ tuyệt vời. Tuy rằng lúc trước hai người cũng sẽ gặp nhau, nhưng không giống bây giờ, có thể bên nhau thật lâu. Thời gian đó, vừa ngọt ngào, vừa dằn vặt. Cô không đoán được tâm tư của Phó Thiên Sanh. Cô cảm thấy mình như một cô bé lỗ mãng vụng về, có lẽ trong lòng Phó Thiên Sanh, cô là một cô bé lỗ mãng vụng về. Cảm giác này, vẫn có phần kì diệu, từ nhỏ đến lớn, người khác đều nói cô điềm đạm nho nhã hiểu chuyện, chín chắn hơn bạn cùng lứa.
"A Cẩu, cậu nói mình có ngây thơ quá không?"
"Nói không chừng người ta thích người như cậu vậy." Cẩu Vũ nói với cô: "Cậu có chín chắn hơn, có thể chín chắn được như cô ấy không?"
Nhưng luôn muốn thể hiện mặt chín chắn của mình trước mặt A Sanh. Thể hiện mình không phải vì chơi đùa mới tiếp cận A Sanh.
"Dữu tử, cậu sợ gì, cậu còn sợ mình không xứng với Phó Thiên Sanh sao?" Cẩm Chi cũng nói với cô.
Đương nhiên là sợ. Cô không giống Cẩm Chi, có một gia đình tốt như vậy. Lúc này, cô hơi hâm mộ Cẩm Chi. Trước đây lúc Cẩm Chi muốn mua gì thì mua cái đó, muốn quay phim gì thì có phim đó cô cũng không hâm mộ như thế. Nếu cô có gia thế tốt như Cẩm Chi, thì có thể giúp đỡ A Sanh.
Cô có thể cảm nhận được sự đối xử đặc biệt của A Sanh với cô, ban đầu cô tưởng A Sanh áy náy về việc của em trai mình. Về sau, cô luôn có thể thấy ánh mắt của A Sanh nhìn cô, lúc A Sanh nói chuyện với cô, khóe miệng nhếch lên. Mãi về sau, cô chủ động hôn A Sanh. Đầu tiên A Sanh giật mình, nhưng cũng không từ chối cô, ngược lại nhẹ nhàng chạm môi dưới của cô.
Cẩm Chi hỏi cô có xác định quan hệ chưa, thật ra cô cũng không biết nói thế nào. Cho đến một ngày, cô thức dậy trong lòng người này. Người này còn đang ngủ, cô khẽ nhúc nhích, người này lại ôm cô sát hơn.
Lúc đó Hạ Dữu nhìn khuôn mặt đang ngủ yên tĩnh của Phó Thiên Sanh, cô nghĩ, lần này coi như là xác định quan hệ nhỉ.
"Sau này nói cho chị nghe hết." Phó Thiên Sanh nhẹ nhàng nói, xoa mái tóc dài của Hạ Dữu.
Hôm sau khi quay phim ở