Diệp Thủy Thanh thấy Cận Văn Lễ hỏi mình thì do dự một lát, nhất thời không nghĩ ra được nên nói thế nào, hơn nữa anh cả và anh hai còn đang ở bên kia.
“Em cũng không cần nghĩ cớ giấu anh, trừ Tiêu Nguyệt Ba thì không có ai khác lại ăn no rửng mỡ nói chuyện này, hơn nữa sớm như vậy em đã chạy qua đây, chắc chắn là đến cùng anh trai của em.” Cận Văn Lễ không muốn để Diệp Thủy Thanh khó xử, trực tiếp nói ra suy đoán của mình.
Diệp Thủy Thanh chỉ đành gật đầu: “Là anh trai của em đưa em đến, em cũng vừa biết Tiêu Nguyệt Ba đến nhà em. Văn Lễ à, nếu cô ấy không gây ra bất kỳ mâu thuẫn gì giữa chúng ta, anh nói cô ấy hay mắng cô ấy cũng được đi, tuyệt đối đừng làm người ta bị thương, đó là phạm pháp.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cận Văn Lễ cười nói: “Em yên tâm đi, anh nghe em khuyên chắc chắn sẽ không đánh cô ta, cũng sẽ không đến nhà bọn họ quấy rối, em lên xe trước, anh đưa em về.”
Lúc này Diệp Thủy Thanh mới yên tâm, ngồi lên xe ba bánh rồi lại vẫy tay về phía hai anh trai đang đứng, ý là bảo họ tự về, mình đi với Cận Văn Lễ.
Đợi lúc sắp đến đầu đường, Diệp Thủy Thanh bảo Cận Văn Lễ dừng xe lại, mình nhảy xuống: “Anh về nhà thì mau ngủ đi, không cần đưa em nữa, lát nữa em đi làm rồi.”
“Vậy không được, em cũng không có xe đạp, xe buýt thì anh không thể để em đi một mình, em quên tên lưu manh lần trước rồi à?”
Diệp Thủy Thanh nghĩ cũng đúng, thế là lại đổi ý: “Thế này đi, em với anh về nhà anh trước, lấy chiếc xe đạp lần trước anh cả của em trả lại nhà anh về không được sao? Lần này chắc anh yên tâm rồi chứ?”
“Không phải em vẫn luôn muốn để anh làm việc tử tế sao, nếu anh về nhà ngủ, không phải là đi làm trễ à?” Cận Văn Lễ không muốn tách khỏi Diệp Thủy Thanh, lại bắt đầu tìm đủ mọi lý do.
Đương nhiên Diệp Thủy Thanh hiểu suy nghĩ của anh, thế là cười nói: “Trước đây không phải anh cũng không đi làm sao, nếu đã có con đường tốt hơn thì em sẽ không phản đối. Anh nghe lời, bây giờ về nhà ngủ, đợi đến trưa anh lại đến xưởng tìm em, hai chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa, được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy được, anh nghe lời vợ, em đến căn tin lấy cơm tuyệt đối đừng tiết kiệm, nhất định phải chọn món ngon nhất, tiền này em cầm lấy.” Cận Văn Lễ nói rồi lấy ba mươi tệ trong túi ra muốn cho Diệp Thủy Thanh.
“Anh đừng cho em tiền nữa, một trăm tệ lần trước còn dư rất nhiều đây, anh kiếm tiền cũng không dễ dàng, không được ăn xài phung phí.” Diệp Thủy Thanh nói gì cũng không lấy tiền mà Cận Văn Lễ đưa qua.
Cận Văn Lễ chỉ đành cất tiền vào: “Bây giờ đã biết tiết kiệm tiền thay anh rồi à? Tiêu được thì kiếm được, tiền không phải tiết kiệm mà có, mà là kiếm ra, sau này mỗi tháng anh cho em năm mươi tệ, bản thân em muốn mua gì thì mua cái đó, hôm khác anh dành thời gian để nấu đồ ăn ngon cho em, bảo đảm em chưa từng ăn.”
Diệp Thủy Thanh vẫn rất tin tưởng tay nghề của Cận Văn Lễ, cũng rất mong chờ anh có thể làm ra được món gì mới lạ, bất giác lộ ra dáng vẻ thèm ăn gật đầu liên tục, lần này cũng khiến Cận Văn Lễ lấy làm lạ, tiếc là trên đường lại không thể thân mật, chỉ đành nôn nóng đến độ vò đầu bứt tai, trái lại chọc Diệp Thủy Thanh cười ha ha không ngừng.
Trên đường hai người đến nhà Cận Văn Lễ đã thu hút không ít sự chú ý của người khác, đến cổng Diệp Thủy Thanh cũng không tiện vào, chỉ đứng bên ngoài cửa đợi Cận Văn Lễ đẩy xe ra, sau đó dặn dò anh mấy câu, thì trực tiếp đạp xe đi làm.
Lúc này hai anh em nhà họ Diệp cũng về đến nhà, cúi đầu ủ rủ kể lại sự việc một lượt với mẹ.
Chung Xuân Lan ngồi ngơ ra cả buổi mới nói: “Bỏ đi, con gái lớn không dùng được, trước tiên mặc kệ con nhóc đó, đợi chuyện cưới xin của Thắng Chí làm xong thì hẵng nghiên cứu chuyện của nó, nếu bản thân nó đã không chê ai kia mất mặt thì cũng hết cách, là phúc là họa đều do số mệnh sắp đặt, dù sao chuyện chúng ta nên làm cũng đã làm rồi, nên khuyên cũng khuyên rồi, tương lai nếu nó chịu thiệt cũng không oán trách người nhà được, các con mau đi làm đi.”
Hai anh trai Diệp Thắng Cường, Diệp Thắng Chí nhìn nhau đều thở dài, tạm thời cũng chỉ đành làm như vậy thôi, cũng không thể vì chuyện em gái hẹn hò mà cả nhà không sống được ngày tháng tử tế, tùy cô vậy.
Diệp Thủy Thanh vừa mất đi sự ngăn cản của người nhà thì qua lại với Cận Văn Lễ càng thân mật hơn, buổi tối thứ bảy thì tinh thần càng trông mong thời gian có thể trôi qua nhanh chút để cùng đến bày sạp với Cận Văn Lễ. Ngủ chập chờn chịu đựng đến ba giờ, trở mình rồi bò dậy, động tác nhanh chóng mặc quần áo xong ra khỏi phòng.
Hai vợ chồng Chung Xuân Lan vén rèm cửa sổ nhìn con gái mở cửa sân đã mất dạng, ngoài lắc đầu thở dài thì thật sự không có cách nào khác.
Diệp Thủy Thanh nhìn thấy Cận Văn Lễ cũng có vẻ mặt hồng hào ở đầu hẻm, mỉm cười rồi ngồi thẳng lên xe: “Xuất phát thôi.”
“Trời còn sớm quá, em mặc áo bông này lên, nếu không thì lạnh cóng đấy.” Cận Văn Lễ lấy một chiếc áo bông lớn của mình ở trên xe khoác lên cho Diệp Thủy Thanh.
Diệp Thủy Thanh cười ngọt ngào, nghe lời khoác áo bông vào, Cận Văn Lễ mới bắt đầu đạp xe.
Tiêu Nguyệt Ba ngồi ngáp phía sau xe em trai, từ sau lần trước đến nhà họ Diệp nói chuyện Cận Văn Lễ bày sạp, cũng không nghe ngóng được động tĩnh gì, chỉ biết Diệp Thủy Thanh vẫn ở bên cạnh Cận Văn Lễ, thì nghĩ chắc chắn là nhà họ Diệp vẫn chưa nói chuyện với Diệp Thủy Thanh, vậy thì chỉ đành đợi thêm mấy ngày nữa.
Nhưng điều khiến cô ta không ngờ là, bên phía nhà họ Diệp không có động tĩnh, Cận Văn Lễ lại có tin, hai ngày trước Cận Văn Lễ chủ động đến tìm mình, bảo chủ nhật mình đến chợ mà anh bày sạp để tìm anh, đây thật sự là tin vô cùng tốt.
Tiêu Nguyệt Ba nghĩ nhất định là Diệp Thủy Thanh ghét bỏ Cận Văn Lễ rồi, vốn dĩ là vậy, ngay cả mình cũng không tán thành Cận Văn Lễ bày sạp, huống hồ là con hồ ly tinh cần thể diện như Diệp Thủy Thanh kia, nhất định là sợ mất mặt nên nửa đường bỏ cuộc chia tay với Cận Văn Lễ rồi, nếu không thì Cận Văn Lễ cũng không thể đến tìm mình.
Cô ta không muốn dậy sớm vào ngày nghỉ như vậy, nhưng vừa nghĩ đến bây giờ chắc chắn là lúc Cận Văn Lễ mất mác nhất, khó chịu nhất, vừa hay mình có thể an ủi anh, cũng có thể mượn cơ hội này bảo anh dọn sạp đừng làm nữa, đến lúc đó lại bảo bố mình giúp anh tìm một cách kiếm tiền, nhất định Cận Văn Lễ sẽ cảm kích mình, huống hồ lần trước lúc mình hôn Cận Văn Lễ, cũng không phải anh không có cảm giác, bây giờ chỉ thiếu một chân bước vào cửa mà thôi.
Tiêu Nguyệt Ba càng nghĩ càng vui, không nhịn được cố thúc em trai đạp xe nhanh chút, làm cho Tiêu Vinh Quyền liên tục than phiền.
Đến chợ, Tiêu Vinh Quyền dừng xe ngay ngắn: “Chị, chị tự đi tìm anh ấy đi, em không qua đâu, xấu hổ lắm.”
“Em nhiều chuyện quá, được rồi, em ở đây đợi đi.” Tiêu Nguyệt Ba nói xong thì vào chợ tìm sạp của Cận Văn Lễ.
Thấy mặt Cận Văn Lễ hiếm khi nở đầy nụ cười đi về phía mình, nhưng Tiêu Nguyệt Ba lại không cảm giác được chút ngạc nhiên mừng rỡ nào, từ khoảnh khắc cô ta nhìn thấy sạp của Cận Văn Lễ, trái tim vẫn luôn lặng xuống.
Tại sao Diệp Thủy Thanh cũng xuất hiện ở đây, không đúng, Diệp Thủy Thanh xuất hiện ở đây rất bình thường, nhưng tuyệt đối không nên cười vui vẻ sắp xếp mua bán cùng với Cận Văn Lễ chứ! Cô nên chia tay Cận Văn Lễ mới đúng! Tiêu Nguyệt Ba mơ hồ.
“Sao thế, không ngờ chuyện xấu mình làm không có tác dụng sao? Tiêu Nguyệt Ba, nếu với tính cách thường ngày của tôi, cho dù không làm cô bị thương, cũng sẽ khiến người nhà cô người chết ngựa ngã, nhưng vợ tôi từng khuyên tôi, cho nên nhà các cô coi như tránh được một kiếp. Hôm nay tìm cô đến chính là muốn để cô thấy chính cô đã giúp tôi việc lớn, nếu không phải lòng tốt của cô thì tôi thật sự không biết khi nào mới dám nói cho Thủy Thanh biết chuyện mình bày sạp, cho nên tôi nghĩ kĩ rồi, thật ra tôi nên cảm ơn cô, cảm ơn cô để tôi biết Thủy Thanh là một cô gái tốt cỡ nào, cảm ơn cô khiến cả nhà họ Diệp từ bỏ suy nghĩ chia cách tôi và Thủy Thanh, càng phải cảm ơn cô để Thủy Thanh và tôi xác định được tấm lòng của nhau! Qua hai ngày này, tôi mang rương rượu qua nhà các cô, coi như quà cảm ơn!” Cận Văn Lễ càng nói mắt càng sáng, khóe miệng cũng càng nhếch càng cao, cả người đều trở nên khác lạ.
“Cận Văn Lễ, anh cố ý bảo em qua đây để chê cười em, đúng không! Anh ở đây bày sạp không cảm thấy mất mặt sao, rõ ràng bố em có thể giúp anh tìm con đường tốt hơn anh