Nghe tin tức Tiểu Trâu nói, Diệp Thủy Thanh còn có chút không tin: “Không thể nào, đàn ông con trai như anh ta đến nhà trẻ làm gì, lẽ nào trông trẻ được sao?”
“Đương nhiên không được, chị họ em có nói Thôi Tất Thành tốt nghiệp cấp ba, đến nhà trẻ làm phó hiệu trưởng, qua hai năm đợi hiệu trưởng ban đầu nghỉ hưu rồi thì anh ấy trực tiếp có thể làm hiệu trưởng, bây giờ đi cũng chỉ là làm chút việc hành chính, như mấy loại lập ra kế hoạch học tập, biên soạn câu chuyện thiếu nhi, những chuyện khác cũng không có gì, nhưng lần này người ta là lãnh đạo cấp trên của chị rồi.”
Lúc này Diệp Thủy Thanh mới coi như tin lời của Tiểu Trâu, nhất thời không tránh khỏi nổi lên lòng chán ghét, Thôi Tất Thành cũng không phải người quá khích, mặc dù có hơi cao ngạo nhưng chung quy vẫn là một người nhã nhặn, tại sao sau khi sống lại liền trở nên như cũ không buông tha như vậy, vừa nghĩ đến chuyện này cũng chỉ có lý do tang ma nhà họ Thôi là có thể giải thích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Kệ anh ta đi, chị chỉ cần làm tốt công việc của mình, anh ta cũng không thể làm gì chị.” Diệp Thủy Thanh nói xong thì đi dọn dẹp đồ của mình, sau đó tạm biệt qua loa với đồng nghiệp phân xưởng rồi về nhà trước, đợi ngày mai đến nhà trẻ báo cáo.
Diệp Thủy Thanh về đến nhà rồi lại gọi Cận Văn Lễ ra, hai người cùng nhau đến bụi cỏ bên đường ray, Diệp Thủy Thanh nói chuyện này cho Cận Văn Lễ nghe, Cận Văn Lễ liền tức giận thở phì phò, trực tiếp muốn đi đánh Thôi Tất Thành, nhưng lại bị Diệp Thủy Thanh căn lại: “Đây là điều động công việc bình thường, cho dù anh có đánh anh ta cũng vô dụng, bây giờ em nói với anh chỉ là không muốn để anh nghĩ lung tung, hơn nữa anh cũng phải tin em, mặc dù em và anh ta làm việc chung, nhưng trừ yêu cầu trong công việc bình thường, em sẽ không tiếp xúc nhiều với anh ta.”
“Nếu anh không đánh anh ta, cơn giận này không trút đi được! Thủy Thanh à, đương nhiên anh tin em, chỉ là anh không tin tên khốn Thôi Tất Thành đó, anh ta quá tính toán, vậy mà lại dùng loại thủ đoạn này trong âm thầm để quấn lấy em, anh phải đánh anh ta răng vãi đầy đất!” Cận Văn Lễ nói xong thì càng giận hơn, xem bộ dạng này là phải tìm Thôi Tất Thành tính sổ cho bằng được.
Diệp Thủy Thanh sốt ruột đến mức không có cách nào, kéo Cận Văn Lễ qua ôm cổ anh cầu xin: “Không phải nói anh chỉ nghe lời em sao, sao bây giờ nói không giữ lời rồi, anh đi tìm anh ta cũng không thể khiến anh ta không đến nhà trẻ, xin anh đấy, đừng gây phiền phức.” Nói xong lại hôn Cận Văn Lễ một cái.
Cận Văn Lễ lập tức không giận nữa, ôm lấy Diệp Thủy Thanh đang lắc mình qua lại, bất lực nói: “Anh nghe lời em cũng được, có điều anh cảnh cáo trước, nếu để anh phát hiện anh ta có hành động gì không tốt với em, thì anh thật sự không tha cho anh ta đâu.”
“Được, bình thường em nhất định sẽ tránh anh ta.”
Lúc này Cận Văn Lễ mới lộ ra dáng vẻ tươi cười: “Anh không hề có ý không tin vợ, nếu anh đã nghe lời như vậy, em hôn anh một cái giống lần trước được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thủy Thanh biết lần Cận Văn Lễ chỉ là lần nụ hôn đầu mình và anh ở trên bãi cỏ phía sau xưởng than đá, sau lần đó mình chưa từng có hành động gan dạ như vậy nữa, cho dù chủ động hôn anh cũng bớt phóng túng hơn nhiều, bây giờ lại nghe Cận Văn Lễ đưa ra yêu cầu này, sắc mặt không khỏi đỏ lên nhưng cũng không từ chối.
“Nếu em hôn rồi thì không cho phép anh tùy tiện đi tìm Thôi Tất Thành nữa, cho dù có đi cũng phải qua sự đồng ý của em.”
Cận Văn Lễ thấy chuyện có hy vọng, vui vẻ ôm chặt lấy Diệp Thủy Thanh, cúi đầu xuống: “Được! Được! Anh biết rồi, em mau hôn anh đi.”
Diệp Thủy Thanh bị dáng vẻ linh hoạt của Cận Văn Lễ chọc cười, rõ ràng môi đã sắp áp lên môi mình nhưng vẫn kiên quyết đợi mình chủ động cho bằng được, thật là khiến người ta không biết nói anh thế nào cho được.
Thế là cô để Cận Văn Lễ nhắm mắt trước sau đó mới hôn môi anh, chỉ là khi Diệp Thủy Thanh vừa cắn nhẹ một cái thì lập tức bị Cận Văn Lễ bắt lại, động tác của Diệp Thủy Thanh hơi khựng, sau đó cũng cố sức ôm lấy Cận Văn Lễ ôm hôn gợi tình, môi lưỡi hai người giao nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng nước chặc chặc.
Hồi lâu Cận Văn Lễ hơi ngẩng đầu, nói nhỏ: “Vợ à, sao anh cảm thấy trời đất quay cuồng vậy, cũng có hơi đứng không vững.”
Diệp Thủy Thanh nhắm mắt, nghe Cận Văn Lễ nói mà bật cười: “Em cũng vậy, bây giờ đầu còn choáng nữa.”
“Vậy chúng ta nghỉ một lát, vợ à, em cho anh xem xem thứ bên trong của em đi.”
“Thứ gì?” Diệp Thủy Thanh dựa trên người Cận Văn Lễ, vẫn nhắm mắt cảm nhận từng cơn ấm áp thỉnh thoảng dâng lên trong lòng.
“Chính, chính là cái thứ bên trong này.” Cận Văn Lễ nói rồi giơ tay nhanh chóng sờ ngực Diệp Thủy Thanh một cái.
Diệp Thủy Thanh lập tức trừng mắt đẩy Cận Văn Lễ ra: “Em nói anh là một tên lưu manh mà, lần trước anh đã không yên phận, lắm chuyện phải không?”
Cận Văn Lễ ôm lấy Diệp Thủy Thanh năn nỉ: “Lần trước cũng đã mở hai cúc áo, đã không nhìn thấy cũng không sờ được lại còn bị em mắng, tính tới tính lui vẫn là anh chịu thiệt mà. Vợ à, anh chỉ xem thôi cũng không động tay, em đồng ý với anh đi năn nỉ em đó.”
Diệp Thủy Thanh thấy Cận Văn Lễ mặt dày dây dưa không xong, thật ra trong lòng cũng rất muốn thương anh, chỉ là vừa nhìn bộ dạng háo sắc đó của anh thì trong lòng càng tức giận, thế là chỉ xoay người ngồi trên đất trống không để ý đến anh.
Cận Văn Lễ thấy vậy cũng quay theo nửa quỳ bên cạnh Diệp Thủy Thanh trơ mặt ra tiếp tục năn nỉ: “Vợ à, em thương hại anh đi, anh chưa từng thấy chỉ nghe người ta nói con gái có một cặp bảo bối trông rất đẹp, em cho anh mở mang kiến thức đi.”
Diệp Thủy Thanh mặc cho Cận Văn Lễ dây dưa với mình cả buổi, mới ném cọng cỏ trong tay đi, phủi tay cũng không nhìn thẳng vào mắt anh: “Chỉ được liếc một cái.”
“Anh bảo đảm, liếc cái là được!” Cận Văn Lễ vui vẻ liền giơ tay xin thề.
Diệp Thủy Thanh thầm nghĩ, mình chỉ chọc tên này chút cũng không sao, thế là một tay để lên cổ áo sơ mi, chậm rãi bắt đầu đầu cởi cúc, hô hấp Cận Văn Lễ đã dừng lại, chỉ cảm thấy động tác này của Diệp Thủy Thanh đã có thể khiến mình hồn phi phách tán.
Diệp Thủy Thanh chậm rãi cởi đến cúc thứ ba thì dừng tay lại, hai tay kéo vạt áo hai bên nhẹ nhàng kéo ra ngoài, phong cảnh mê người kia liền lộ ra như ẩn như hiện.
Cận Văn Lễ hé nửa miệng nhìn hai nửa cung tròn trắng nõn nà được nâng cao lên trước ngực của Diệp Thủy Thanh dưới lớp sơ mi, liền nuốt nước bọt theo bản năng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, bảo bối như vậy nếu có thể đưa vào miệng mình như hôn môi để nếm thử mùi vị, vậy anh thật sự có chết cũng cam lòng.
“Được rồi, anh cũng liếc nhìn rồi.” Diệp Thủy Thanh nhìn biểu cảm của Cận Văn Lễ thật sự sợ anh nhào tới, liền vội vàng khép áo nhanh chóng cài cúc lại.
Không có cảnh đẹp trước mắt nên Cận Văn Lễ khó nén được mất mác, trong lòng như thiêu như đốt, chỉ đành cắn răng nói: “Diệp Thủy Thanh, cả đời này nếu em không kết hôn với anh, anh nhất định sẽ chết trước mặt em, không đúng, anh nhất định kéo em cùng chết!”
“Anh đừng ở đây nói bừa hù dọa người ta, em phải về nhà rồi.” Diệp Thủy Thanh hơi kinh ngạc với ánh mắt Cận Văn Lễ nhìn mình, dáng vẻ đó giống như muốn nuốt sống mình vậy.
Cận Văn Lễ cũng đứng dậy, hung hăng hôn Diệp Thủy Thanh một cái: “Anh nói được làm được, em với anh thành vợ chồng, cả đời này của anh chỉ đối xử tốt với một mình em, nếu không thành vợ chồng được vậy thì cùng đến chỗ chết!”
Tốt cả đời? Câu này vẫn nên đợi sau khi kết hôn mấy năm hẵng nói đi, người đàn ông này một khi có tiền thì biến số lớn lên! Diệp Thủy Thanh có chút phản đối câu nói của Cận Văn Lễ, bây giờ anh chẳng qua là chưa nếm được mùi vị nam nữ, đợi sau khi có nhiều kiến thức rồi nhất định sẽ không có thái độ này nữa.
“Không phải em vẫn luôn nói muốn kết hôn với anh sao, anh không sao nói bậy cái gì chứ.”
“Anh biết, chỉ là anh muốn để em hiểu tâm ý của anh, sao anh có thể nỡ làm em bị thương chứ.” Cận Văn Lễ nói rồi cười ha ha đạp xe chở Diệp Thủy Thanh về nhà.
Hôm sau Diệp Thủy Thanh cố ý đến nhà trẻ sớm chút, hiệu trưởng rất hài lòng với điều kiện cá nhân của Diệp Thủy Thanh, lại suy nghĩ đến cô vẫn chưa kết hôn thì phân cô đến lớp lá, ở đó đều là trẻ bốn, năm tuổi, mặc dù rất tinh nghịch nhưng vẫn may là không cần chăm sóc đặc biệt.
Thật ra nhà trẻ lúc này cũng không cần dạy gì, chỉ là để tiện cho công nhân viên chức trong xưởng, có thể để con cái có một nơi ở lại, còn có người chăm sóc là được, thỉnh thoảng dạy bài ca dao thơ Đường nghe nhiều thành thuộc coi như rất không tệ rồi.
Chỉ là tình hình này sau khi Thôi Tất Thành đến thì tạo nên thay đổi rất lớn, Thôi Tất Thành đến nhà trẻ làm việc không đến ba ngày đã bắt đầu mở cuộc họp, yêu cầu giáo viên trong nhà trẻ mỗi ngày đều phải có giáo án cố định, cũng phải nâng cao trình độ văn hóa của giáo viên, đối với người có nền tảng kém, anh ta còn