"Ha ha, kỳ thật thần thiếp thấy Bệ hạ vẫn nên------".
Lời nói của Trình Mộ Nhàn vẫn còn trong cổ họng chưa nói ra hết đã bị Lục Hựu Bạch đánh gãy:
"Khanh khanh yên tâm, trẫm sẽ không để ngươi cô độc một mình đâu".
Lời này của Lục Hựu Bạch nếu đặt ở kiếp trước, có lẽ Trình Mộ Nhàn vẫn sẽ tin nó một, hai phần.
Nhưng bây giờ ư? Ha hả.
Lục Hựu Bạch mang câu này đi dỗ nữ nhân khác còn được, chứ nghĩ muốn lừa nàng à? Đó chỉ là nằm mơ.
Trình Mộ Nhàn thực sự rất muốn nói cho Lục Hựu Bạch biết hắn đã đối xử với nàng như thế nào ở kiếp trước, nhưng nàng không thể nói ra những điều đó, và sẽ mãi mãi không thể nói ra miệng.
Bằng không, Lục Hựu Bạch tất sẽ coi nàng như yêu ma quỷ quái và kéo xuống chém đầu ngay.
Vì vậy, vì cái mạng nhỏ này của mình, nàng nên ngậm miệng thôi.
Kế tiếp, Lục Hựu Bạch giống như lần trước ở ngự hoa viên, đưa tay ôm nàng một chút.
Nội tâm Trình Mộ Nhàn: ???
Rốt cuộc là sai ở đâu? Trình Mộ Nhàn nghĩ mãi không hiểu.
Lục Hựu Bạch ôm nàng nhưng không dám dùng sức vì sợ sẽ làm nàng đau: "Trẫm sẽ dùng cả đời đối xử với ngươi thật tốt".
"Sẽ không để ngươi------".
Lục Hựu Bạch suýt nữa thì nói lỡ miệng, hắn nhanh chóng đổi giọng: "Sẽ không để ngươi phải sống gian nan như khi ở Thượng thư phủ".
Trình Mộ Nhàn ngoài miệng đáp ứng, nhưng thực tế lại không có để ở trong lòng.
Đối với Trình Mộ Nhàn, bất cứ ai trên thế giới này đều có thể tin, nhưng Lục Hựu Bạch thì không.
Hắn chính là cái tên Hoàng Đế chó khẩu thị tâm phi, trong lòng rõ ràng đã có người yêu nhưng còn muốn diễn ân ái với người khác, Trình Mộ Nhàn nhìn thôi cũng cảm thấy mệt mỏi.
Cũng không phải nói Trình Mộ Nhàn để ý chuyện nạp thiếp, bởi cái thế đạo này vốn đã bất lợi với nữ tử, hỏi có mấy ai nguyện ý đi làm thiếp người ta?
Có cô gái nào mà chưa từng có ước nguyện đẹp đẽ được "một lòng một dạ"?
Cằm của Trình Mộ Nhàn bị ép đặt lên vai Lục Hựu Bạch, hoa văn thêu trên quần áo có hơi đâm vào cằm nàng.
Lục Hựu Bạch ôm Trình Mộ Nhàn, cảm nhận nhiệt độ của nàng.
Thật tốt, hắn vẫn còn thời gian.
Một lát sau, Trình Mộ Nhàn phát hiện Lục Hựu Bạch không những không có ý buông tay mà còn trở nên không thành thật.
Cái mặt già hai đời của Trình Mộ Nhàn đỏ bừng, nàng lập tức vươn tay cầm lấy tay nam nhân kéo từ trong chăn ra.
"Thần thiếp buồn ngủ và mệt mỏi!".
Trình Mộ Nhàn sợ Lục Hựu Bạch sẽ làm gì đó nên vội vã tìm lý do qua loa tắc trách.
Lục Hựu Bạch lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại.
Biết mình đã có chút nóng vội, hắn cực kỳ thành khẩn hướng nàng nói câu xin lỗi.
Trình Mộ Nhàn sững sờ trước hành động của Lục Hựu Bạch, một lúc sau mới vẫy tay nói: "Bệ, Bệ hạ vẫn nên hồi cung đi".
"Ừ".
Lục Hựu Bạch thế mà đồng ý rất chân thành.
Hắn từ cửa sổ nhảy ra bên ngoài, sau khi nhìn nàng mấy mắt thì đưa tay thay Trình Mộ Nhàn đóng kỹ cửa sổ.
Trình Mộ Nhàn quay lưng đi tiếp tục ngủ: Ngày mai nhất định phải cài thêm cái khóa!
Trong bóng đêm, hai bóng đen lặng lẽ rời khỏi Thượng thư phủ.
Thời điểm quay trở lại Cần Chính Điện, Lục Hựu Bạch không kìm được sự bồn chồn trong lòng liền sai tiểu thái giám xách nước lạnh tới, ngâm mình cả đêm.
Hậu quả của việc này là Lục Hựu Bạch bị cảm, không thể lên tảo triều vào ngày hôm sau mà chỉ có thể ở lại Tây Thiên điện của Cần Chính Điện dưỡng bệnh uống thuốc.
Ban đầu vừa nghe tin, Trình Mộ Nhàn không hề muốn đến thăm hắn chút nào, ai bảo nam nhân kia đêm qua mò vào phòng nàng.
Thế nhưng nàng lại không chịu nổi Lai ma ma giảng một đống đạo lý, cuối cùng bị nhét lên xe ngựa đưa vào Hoàng cung sau khi trang điểm đơn giản.
Mà càng không khéo chính là, khi đi ngang qua cổng cung điện, Trình Mộ Nhàn nhìn thấy xe ngựa của Tầm Dương vương phủ.
Người ngồi trong xe ngựa là ai, không cần nói cũng biết.
Khi Hàn Chỉ Nhu biết tin Lục Hựu Bạch bị nhiễm phong hàn, nàng ta lập tức lấy danh nghĩa quan tâm Thánh thể và mang theo một đống thuốc bổ đến Hoàng cung để gặp Lục Hựu Bạch.
Chỉ tiếc vì Lục Hựu Bạch đã ra lệnh từ trước: Ngoại trừ những dịp quan trọng trong cung, còn không Tầm Dương Vương phi không được vào cung nếu không được yết kiến.
Tin đồn lần trước, Lục Hựu Bạch đã nhanh chóng tra ra là Hàn Chỉ Nhu làm, đồng thời còn liên lụy ra chuyện ám sát lần đó cũng có liên quan đến Tầm Dương vương phủ.
Lục Hựu Bạch bây giờ cũng lười cùng Hàn Chỉ Nhu mềm mềm rắn rắn, hắn trực tiếp từ chối thỉnh cầu vào cung của Hàn Chỉ Nhu.
Hàn Chỉ Nhu đang ngồi trong xe ngựa sốt ruột thì nghe thấy bên ngoài hô một tiếng "Hoàng hậu nương nương vạn an", liền ló đầu ra ngoài nhìn.
Nàng ta nhìn thấy thủ vệ Ngự Lâm quân rất cung kính mời Trình Mộ Nhàn đi vào, cảnh tượng đó làm Hàn Chỉ Nhu tức giận đến mức suýt bấm gãy móng tay của mình.
Xa giá của Trình Mộ Nhàn đi vào cung tựa như đang cười nhạo nàng ta một cách dữ dội.
Cười nàng ta không biết tự lượng sức mình cùng với si tâm vọng tưởng.
"Hồi phủ!".
Hàn Chỉ Nhu tức giận quát nhỏ, xa phu ngồi bên ngoài một cái rắm cũng không dám thả, chỉ biết kẹp chặt đuôi đưa Hàn Chỉ Nhu trở về.
Ngươi ngoài đều nói Tầm Dương Vương phi là người hiền lành bao dung, nhưng chỉ có những hạ nhân như bọn hắn mới biết chuyện gì đang xảy ra.
Về phần Trình Mộ Nhàn, nàng một đường thông suốt chạy thẳng đến Cần Chính Điện.
Thịnh Thái đang canh gác bên ngoài điện nhìn